Doduc Tôi về cơ quan báo Việt Nam độc lập lúc 25 tuổi với 2 nhiệm vụ: trình bày báo và sửa mo rát. Ông Trọng họ Nguyễn, không có đệm Phú như Tổng bí thư bây giờ. Lúc ấy ông là ủy viên biên tập cùng ông Thuận. Tính ông trái ngược với ông Thuận, ruột để ngoài da,… Read more →
Category: Viết bởi hoạ sĩ Đỗ Đức
Ba miếng mỡ bụng
Doduc Đây là câu chuyện buồn, đáng ra chẳng nên kể vì nó đính đến miếng ăn. Nói ra thành nhỏ mọn. Nhưng, nếu ở góc nhìn nhân văn khác thì lại không nên quên. Vì biết chuyện này, con người sẽ lớn lên, cao thượng hơn trong cuộc sống, bởi biết được quá khứ mệt mỏi của một thời… Read more →
Anh hùng
Anh hùng doduc Khoảng năm 1966, đạo diễn Liên xô Bôn- đa- trúc làm phim “ bài ca người lính”. Hình ảnh đầu tiên trong phim là 4 chiếc xe tăng Đức đưổi theo một anh lính hồng quân. Anh chạy cuống cuồng để tránh bị xích xe tăng nghiền nát. Trong tình thế kinh hoàng đó, người lính bỗng… Read more →
học- bắt chước và sự phủ nhận
Doduc Học là tiếp thu kiến thức. Con người Có thể ví như cái thùng, học là quá trình đổ kiến thức vào cái thùng đó. Bắt chước cũng là một kiểu học. Nhưng đó là kiểu học nô lệ, bám vào cái của người khác rồi nặn ra cái mới giống cái nhìn thấy. Bắt chước thì nhanh hơn… Read more →
Cả be
Doduc Lại nói chuyện bác Be, em thứ ba bác Chai tôi. Khi đặt tên, cụ thân sinh nghĩ đén cái be rượu. Nếu tôi không nhớ nhầm, be là một phần ba chai, khoảng 300cc. Be có thể đút gọn trong túi áo, giắt theo người cho những ai đích thực là đệ tử lưu linh. Đến bây giờ… Read more →
Ăn giỗ
DONGNGAN Hôm qua bà cô bên vợ gọi điện bảo ra ăn giỗ Bà. Cũng vì những bữa cỗ như thế này mà anh em mới lại có dịp ngồi bên nhau. Chuyện nọ chuyện kia rồi quay lại chuyện thời sự, bà cô bảo: Hôm trước xem trên đài thấy cái vụ cái anh Cù gì đấy bị xử… Read more →
Có một thế giới không dễ nhìn thấy
Có một thế giới không dễ nhìn thấy Doduc 1- Một bạn kể: “Hôm qua nhà hàng vắng khách, thấy cô nhân viên hí hoáy chơii với cái di động cảm ứng, tôi chợi nghĩ đến cái thế giới kỳ lạ quanh mình lấp đầy âm thanh và hình ảnh, thế mà mình cứ thấy nó yên tĩnh và trống… Read more →
Kại chuyện tiền nong
Doduc 1- Viết lách giống nghề đi câu, kiếm sống gần với giang hồ nên không phải lúc nào cũng tuần tự nhi tiến, vì thế mà đời sống bấp bênh. Chuyện này chẳng mới, thời cụ Nguyễn Tuân còn sống cụ đã từng đem nhuận bút qui ra phở để đánh giá mức sống của nghiệp cầm bút. Nhưng… Read more →
Bức chân dung tự vẽ
Doduc Có lẽ đi nhẹ nói khẽ trong các nhà văn, nhà thơ tôi có dịp gặp gỡ thì anh Quán giữ vị trí quán quân. Anh đén lặng lẽ, đi lặng lẽ, uống rượu thì còn lặng lẽ hơn. Tôi chỉ thấy anh sôi nổi khi đọc thơ. “Đêm Nghi Tàm, đọc thơ Đỗ Phủ cho vợ nghe”, “Vịnh… Read more →
Bong bóng phập phông
Doduc Hôm qua ngồi với một ông bạn mới nghỉ hưu. Chưa tan ấm trà đã đứng phắt: Phải về đi đón cháu, đến giờ rồi. Ông bạn nửa đùa ca cẩm: Nửa đời làm oxin cho nhà nước, còn phần non nửa tiếp tục làm oxin cho con. Nghe thế tôi chợt nhớ lại thờ đánh Mĩ, bố ra… Read more →
Nghĩ về cây chuối
Doduc “Trẻ trồng na/ già trồng chuối”. 1- Cây na trên đất tốt thì sau ba năm, còn thường thì phải từ bốn năm năm trở lên mới trổ hoa cho trái. Còn chuối thì chỉ sau một năm cho buồng. Câu ngạn ngữ đúc kết kinh nghiệm đời sống nhà nông về chọn giống cây trồng. Cây chuối mềm… Read more →
bác Cút
Doduc Cút là một đơn vị đo lường Việt Nam dùng trong dân giã mà không có trong giáo khoa. Cút chỉ vật dùng chứa rượu chỉ dùng riêng cho giới họ hàng lưu linh nới thôn xóm, không có ở thành phố và càng không có ở các nước khác, kể cả chú Tàu ở bên cạnh cũng không.… Read more →
Tính cộng
Doduc Bác tôi tên Chai. Bố bác ngày xưa là ông đồ nhưng đến đời con cái thì chẳng còn vớt được chữ nào. Không biết cụ có rượu chè gì không nhưng con cả tên Chai, con kế tên Nậm, con thứ tên Cút. Gớm, chỉ nghe đã say. Con một ông đồ vào thời chữ nho mất thế… Read more →
Chuyện hội hè
Doduc Hội Nành quê tôi mở từ 2/2 đến 6/2 âm lịch hằng năm. Một lần về quê xem hội, buổi tối vào hậu chùa tôi thấy các bà các chị từ tỉnh khác về, mỗi người mỗi bị, họ mượn chiếu nhà chùa nằm nghỉ. Gọi là nghỉ thế thôi chứ vài người chụm lại từng nhóm họ chuyện… Read more →
Trẻ con
ĐỖ ĐỨC Đứa cháu nhỏ 3 tuổi của tôi được mẹ nó mua cho cả đống đồ chơi. Chủ yếu là hàng Trung Quốc, giá rẻ lại bắt mắt. Nó được mẹ trang bị cho cả cái thùng catton to để dựng. Hàng ngày nó say mê với đống tài sản không ăn được ấy quên cả mọi chuyện. Mẹ… Read more →
Láng dù
Doduc Mùa xuân. Ngoài trời trời mưa lây phây giá lạnh, ngồi nói chuyện về cỏ cây tôi bất ngờ nhớ đén một loài cây có tên Láng dù . Láng dù có lẽ được xếp vào họ thảo mộc thì hợp lí. Nó hiên ngang mọc thẳng như cột buồm. Trông bề thế nhưng không ra thân gỗ vì… Read more →
Chuyện ở Tây Bắc
Doduc 1-Nhớ Mạc Phi trong tiểu thuyết “Rừng động” viết về miền Tây, có một chi tiết đáng để ý khi nhà văn nhắc đến câu ngạn ngữ Thái: “Đàn bà là chủ của các cuộc vui”.. Quan sát kĩ đời sống người Thái thì đúng là như vậy. Người phụ nữ Thái luôn là người biết làm sáng ngôi… Read more →
Nước cầu Trà , ma Yên Lãng
Doduc 1- Từ nhà tôi lên xã Yên Lãng (thuộc huyện Đại Từ Thái nguyên), xa mười hai kilomet. Thuở bé khi nghe bố nói” Nước cầu Trà, ma Yên Lãng” tôi hỏi vì sao thì bố cũng không biết. Sau này tìm hiểu mới rõ cầu Trà phía dưới chân núi Hồng vài cây số, ngày trước nổi tiếng… Read more →
Sống chui trong mây
Doduc 1- Tôi lên Đồng Văn lần đầu vào tháng 9 năm 1973. Những năm ấy Ủy ban huyện đóng ở Phó Bảng. Dưới lòng thung bên đường vào phố huyện có trại nhân giống su hào, cái bắp. Ở nơi có độ lạnh thứ nhì cao nguyên này xu hào và cái bắp mới trổ hoa cho hạt giống.… Read more →
tập làm thơ lục bát
TẬP LÀM THƠ LỤC BÁT dongngan Trông xa lấp lánh kim cương Đến gần thì hóa Hải dương quê nhà Sớm nay đi chợ Đông Ba Mua rau mua cỏ mua cà dái dê Tết này giá lạnh tái tê Sẵn sàng bỏ phố về quê nằm khoèo Xa xa nghe tiếng suối reo Thấy ông Tố Hữu vượt đèo… Read more →
Tin chó chết
( tường thuât) doduc dốc xuống Công viên nước hồ Tây phía đường Âu Cơ. Phía chân dôc. Sáng 17 thang 12 năm con mèo- 2011, 7h 30 phút chân dốc Tôi đi bộ buổi sáng. Phía đầu dôc hai ba chiếc xe con rẽ xuống. Tôi đi ngược, sát dệ trái từ dưới chân dốc lên. Một thằng bé… Read more →
Tranh lụa Việt Nam
doduc 1- Có thể nói Nguyễn Phan Chánh (1892-1984) là người mở lối đi đầu tiên cho tranh lụa Việt nam. Trước đó người Việt Nam cũng đã vẽ trên lụa. Những bức tranh chân dung của những quan chức hoặc những ông tổ dòng họ thờ trong từ đường. Nguyễn Phan Chánh với những bức tranh lụa nhắm đến… Read more →
Tháng Ba
Tháng ba ĐỖ ĐỨC Tháng ba. Vẫn là tháng của Mùa xuân. Trời ấm dần. Những cơn lạnh thập thò từ vùng biên ải như kẻ chơi xấu thỉnh thoảng nghịch ngợm hắt tí hơi lạnh vào nhà mình, nay đang phải rụt tay lại vì thời tiết sắp vào hè. Người bảo khỏe ra, kẻ kêu mệt mỏi, ai… Read more →
Nhớ lâu nhớ mới
doduc Giap tết rồi. 1- Tôi nhớ vùng quê tôi, trước tết chừng một hai tháng người ta lo hái củi về cho đủ dùng hết tháng giêng. Không ai đóng cửa rừng cả, nhưng người ta kiêng chặt cây cối vào những tháng tết. Nó cũng có quyền được như con người đẻ vui với mùa xuân. Những năm… Read more →
Tết này Tây Bắc
doduc 1- Tết năm nay tôi xuất hành mùng Ba, đến với hai tỉnh lớn miền Tây là Sơn La và Điện Biên… Những ngày ấy, sương phủ kín đường, đặc các đỉnh đèo. Đường qua Mộc Châu trơn bóng, nhẫy nước trong cái rét khắc nghiệt. Sương chỉ tan dần trên đường vào Điện Biên. Chuyến đi cho thấy… Read more →
Hái măng và làm nghệ thuật
Doduc Ngày bé bố chỉ cho một khu rừng có nhiều măng nứa. Chuyện vào rừng hái măng thường vào hè, đó là mùa măng mọc. Sau tháng 7, những đọt măng cuối cùng vươn cao trên mét rồi thì mùa măng chấm dứt. Nhiều năm sau, mùa măng nào chị em cũng kéo nhau vào rừng. Làng xóm rồi… Read more →
Lầm lẫn về vốn
doduc 1-Có những cái tưởng như ất ơ từ cái thời xa lắc xa lơ dăm chục năm trước mà bây giờ lại rất giá trị với tôi ví dụ như đánh Mooc- xơ làm hướng đạo, Những chữ dùng để kí hiệu dấu huyền sắc ngã hỏi nặng tôi còn nhớ nên học đánh chữ vi tính rất nhanh.… Read more →
Hộ khẩu
doduc 1- Tôi nhớ trước đây mấy chục năm, kiến được cái hộ khẩu hà Nội khó hơn tìm vàng. Vượt của ngõ tỉnh lẻ,kiếm hộ khẩu Hà Nội có khác gì đứng trước bức tường bê tông. Cô Quỳnh diễn viên múa gốc gác Hà Nội , có nhà phố cổ, bố mẹ còn nguyên thế mà sau hàng… Read more →
Cơ hội
Cơ hội doduc 1- Câu chuyện “ Cái đinh” trong sách giáo khoa tôi đọc cách đây nửa thế kỉ kể về một anh chàng thất nghiêp. Hôm ấy anh lang thang trên đường trông thấy một cái đinh rơi. Anh cúi xuống lượm bỏ túi, cũng chưa biết dùng vào việc gì. Anh đi ngang cửa hàng một thợ… Read more →
Cánh én và mùa xuân
Cánh én và mùa xuân doduc 1- Một cánh én chẳng làm nên mùa xuân, ai đã nói thế và sau suy tư ấy người ta ngồi im. Nhưng mùa xuân nào chẳng bắt đầu từ những cánh én, bạn có biết thế không . Ai cũng bảo que diêm chỉ là đốm lửa vớ vẩn. Nhưng đám cháy lớn… Read more →
Cái tết ta
Cái tết ta doduc Còn mấy ngày nữa là đén 23 tháng chạp, ngày tiễn ông công ông táo về trời. Tôi ra chợ mua bộ áo mũ công táo nhỏ giá ba chục ngàn và kèm theo bộ áo nón cho mẹ cháu đã khuất núi chín năm nay. Vẫn biết thần linh là trong trí tưởng tượng của… Read more →
Cái ấm tích
Cái ấm tích doduc Nhà tôi có bộ ấm tích cũ mèm đặt trong cái giò bồ cũng cũ mèm, lền màu bồ hóng đen kít. Ấm thì sứt vòi, chén thì cái mẻ miệng, cái thì nứt răm, cái nào cũng cáu bẩn. Mấy lần chúng tôi muốn vứt, nhưng mẹ tần ngần: Ấm này của ông nội. Ông… Read more →
Biết ơn cái cuốc cái cày…
dođuc Ngày bé, có lần tôi nghe bố kể một chuyện vui rằng cái ông Huân hàng xóm ngẫn ngờ lại bảo: Hóa ra cày hơn cuốc ông ạ. Sau này mới biết đời ông ấy đã bao giờ có nổi con trâu để cày, làm ruộng toàn dùng cuốc. Nghe thế mới ngẫm lại thấy công cụ đa dụng… Read more →
Bàn thờ tổ tiên: Bài học đạo lý
Bàn thờ tổ tiên- bài học đạo lí doduc 1- Hôm nay 23 tháng chạp, tiễn ông Công ông táo về trời. Khi hóa mã, nhìn làn khói bay lên tôi cảm thán viết mấy dòng: “hóa vàng là đốt mã/đưa tiễn các cụ thôi/ tiền mua là tiền thật/ Hoá xong thành khói trời”. Một bạn thấy thế trầm… Read more →
Tranh Đông Hồ : Những nhắn gửi về đạo lý
Bài 2- Tranh Đông Hồ- những nhắn gửi về đạo lí ĐỖ ĐỨC Bây giờ quay lại câu chuyện những tranh Đông Hồ buổi đầu. Nhắn gửi về đạo lý của loạt tranh Đông Hồ này giống như những trang sách quí của người xưa để lại cho con cháu. Ta hãy cùng nhau xem bộ tranh đôi: Nhân nghĩa-… Read more →
Tranh Đông Hồ thời hội nhập
Bài 4: Đông Hồ thời hội nhập ĐỖ ĐỨC Xin nói luôn: mở cửa giao lưu với thế giói không chỉ để cứu nền kinh tế, mà còn cứu nhiều ngành nghề khác, trong đó có nghề làm tranh Đông Hồ. Những năm cuối thập kỉ 80 thế kỉ trước, khi khối SEP và Liên Xô tan rã, con đường… Read more →
Đông Hồ: có một dòng tranh kháng chiến
Bài 3- Đông Hồ: Có một dòng tranh kháng chiến Còn nhớ hồi kháng chiến chống Pháp có bốn câu nửa thơ nửa khẩu hiệu ai cũng biết (chỉ không nhớ tác giả là ai) :Ruông đất là chiến trường/Cuốc cày là vũ khí/ Nhà nông là chiến sĩ/ Hậu phương thi đua với tiền phương. Chưa ai coi nghệ… Read more →
Chất biếm trong tranh Đông Hồ
Bài 2 Chất biếm trong tranh Đông Hồ ĐỖ ĐỨC Chỉ từ đời sống dân gian, chẳng có ai định hướng mà tranh Đông Hồ cũng có đủ loại từ tranh giáo khoa, phong cảnh, phong tuc, sinh hoạt, tin ngưỡng, tranh truyện (dựa theo cổ tích) tranh lịch sử, châm biếm và hài hước, chẳng thiếu thể loại gì.… Read more →
Làng tranh Đông Hồ
Bài 1: Đông Hồ-làng tranh, nghề tranh Tranh dân gian Đông Hồ là gọi theo tên làng, nơi làm ra loại tranh khắc in trên mặt giấy dó quét điệp. Đó cũng là cách nhân diện tranh Đông Hồ khác với thể loại tranh dân gian khác. Xưa làng từng có tên nôm là làng Mái, còn gọi là Đông… Read more →
thủ tục giấy tờ
doduc Vô tình nghe được câu này qua lời kể của một sinh viên ở Đức về nước thực tâp: “Hầu như con chỉ đến viện lấy tài liệu về nhà viết, con viết được khá nhiều. Hôm cuối đến chia tay chú hướng dẫn thực tập hỏi: Có cần chứng nhận của viện là đã hoàn thành xuất sắc… Read more →
vợ chồng nhà rận
dongngan Có đôi vợ chồng rận sống trong nách của một quan bà. Đôi ấy yêu nhau thắm thiết, nên chẳng mấy đẻ ra cả đàn con lúc nhúc. Quy luật muôn đời, người khôn của khó, dân số nhà rận tăng lên thì miếng ăn khan hiếm dần đi. Một hôm rận vợ bảo chồng: Anh ơi, nghe nói… Read more →
bấp bênh
Doduc Lâu nay trên một số báo hay gióng tin hướng dẫn “cách làm giàu” cho nông dân khá hấp dẫn bằng các cách chăn nuôi, trồng trọt và nhiều kiểu làm ăn khác nhau. Một bác nông dân cười bảo tôi: Sao không nói cách làm cho đủ ăn mà cứ, nống lên khoa trương là làm giàu, làm… Read more →
Bác tôi
Bác tôi doduc Tôi có ông bác bên nội, cũng làm nông, nhưng bác nghèo lắm. Bác vốn con nhà nho. Có tí chữ , cả làng kính cẩn gọi cụ Lý mà ít nhắc tên. Cứ nói cụ Lý là mọi người biết là ai rồi. Làng xưa nhỏ hẹp, cái chức Lí trưởng bé ti cũng có lúc… Read more →
nao nao cái tết
Doduc Sáng. Ngồi quán bên đường Trời lạnh thấu. Bất ngờ thấy một xe máy chở chậu quất lao vào trong phố, những quả quất vang ươm như co lại sau cái lạnh đầu ngày… Bâng khuâng Sáng nay trên đường vào phố, lại bất chợt thấy một cành đào nhỏ sau xe của một người song hành trên đường,… Read more →
Chuyện ở quê
doduc Ngày tết nhàn rỗi bên ấm che mạn, bàn chuyện buôn bán ai cũng nói đến lấy đâu ra vốn, đến nghề thì nghề gì ra tiền bây giờ nhỉ. Cái vốn cần nhất là hiểu thị trường, hiểu đường đi của hàng hóa, hiểu về nghề đều đứng sau tiền. Đúng là xây nhà thừ nóc. Chuyện lan… Read more →
đánh tráo
doduc 1 – Thành ngữ Ngày bé thỉnh thoảng nghe bố mắng các chị gái mỗi khi ngủ dậy muộn: “ chè pha lại, gái ngủ trưa” chả ra làm sao cả. Chè pha lại thường luễnh loãng vô vị, gái ngủ trưa là gái lười biếng , đại loại như vậy. Nông thôn khi ấy cũng không có việc… Read more →
Nghĩ ở tết quê
doduc Tết này tôi về quê. Năm nay rét dài, mạ bị rét táp, làm lá úa vàng. Ngày 28 tết nước vẫn đang được bắt vào ruộng ngả ải cho đất ngấu nước. Lâu rồi tôi không còn là anh nông dân nên không hiểu sao năm nay cấy chậm, phải chăng vì rét kéo dài quá. Hai tám… Read more →
BÌNH KHANG TRIỀU
Doduc Bình Khang Triều là tên của ba người tôi quen biết đem ghép làm một. Ghép làm một vì do ba người đều làm cùng một nghề nối tiếp theo nhau đến hôm nay. Người đầu tiên tôi quen cách đây trên 40 năm là ông Bình, Sau đấy là ông Khang, và người mới nhât thì quen ba… Read more →
Để dành
doduc 1 – Để dành là thói quen từ thời tiền sử, khi thức ăn kiếm được, chưa dùng đến thì được cất vào một chỗ kín đáo và bảo quản sao cho giữ được lâu để dùng dần. Con kiến đã biết nhặt thúc ăn như hạt gạo về cất giữ. Có lần tôi đã thu được cả bơ… Read more →
Kĩ lưỡng
Tôi có ông bạn đồng nghiệp. Tính nết cũng lạ. Lạ nhất là vào ngày lĩnh lương. Nhận lương xong, đếm kỹ từng đồng, coi lại lần nữa số tiền ghi bên cạnh chữ ký, mới về chỗ làm việc. Rải những đồng tiền lên bàn, anh xoa xoa hai tay, bắt đầu đếm từng tờ, xếp loại nào ra… Read more →
Đỉnh cao của nghề
Doduc Xưa nay nói đến nghệ sĩ là người ta hay nghĩ đến người làm nghệ thuật: họa sĩ, diễn viên múa, diễn viên sân khấu kịch và điện ảnh. Nhưng đã có người nghĩ khác rất sớm. Từ lâu, nhà văn Ngô Tất Tố từng quan sát thằng mõ. Ông viết lại trong một tản văn mô tả nhà… Read more →
ĐẸP và CHƯA ĐẸP
( Bài in trên Tiền Phong hôm nay 7/12/2020) Doduc 1 – Triển lãm mĩ thuật toàn quốc 2020 do Cục Mĩ thuật nhiếp ảnh và triển lãm Bộ Văn hóa chủ trì, ban tổ chức đã nhận được 3.571 tác phẩm của 1.382 tác giả từ 58 tỉnh, thành phố gửi về tham dự. Hội đồng Nghệ thuật đã… Read more →
BUÔNG
Buông Doduc 1 – Buông. Câu chuyện này theo năm tháng tôi thấy xảy ra ở mỗi người mỗi khác, mỗi nơi mỗi khác Chuyện này chưa xưa lắm, chỉ non nưả thế kỉ mà khó có thể quên. Thời ấy là thời bao cấp. Thường vu Khu ủy là tương đương với cấp phó bỉ thu. Ông ấy thời… Read more →
Cô giáo Cương
doduc Năm lớp 8, chúng tôi đón cô giáo Cương từ Hà Nội vừa lên. Cô mới ra trường, làm chủ nhiệm lớp. Cô dạy môn sinh vật. Nhớ là cô rất xinh, lại hiền hậu. Chẳng hiểu sao cô lại quý tôi, cô nhận tôi là em nuôi. Cô cũng có thằng em tên là Bảng xấp xỉ tuổi… Read more →
Chợt nghĩ về tượng đài- đài kỉ niệm!
Doduc … Tôi nghĩ dựng tượng đài, đài kỉ niệm là để ghi nhớ lịch sử, vinh danh và tưởng niệm lịch sử. Tượng đài, đài kỉ niệm chứa đựng tư tưởng triết học hơn là gánh vác vai trò chính trị. Nếu chỉ gánh vác vai trò chính trị thì tuổi thọ của tượng đài, đài kỉ niệm sẽ… Read more →
Di sản
Doduc Hôm tôi ngồi soạn lại những bức tranh còn lưu giữ được, hầu hết toàn tranh nhỏ nhiều tranh vẽ cách đây 40 năm. Thời ấy giấy má khó khăn, tôi thường vẽ trên giấy báo lề xin được ở nhà in. Mỗi bức tranh, một kí ức hiện về. Lúc này không thấy đẹp xấu, mà nó là… Read more →
Dịch chuyển
doduc 1 – Trưa qua theo một người bạn vào ăn ở nhà hàng ở một khu chung cư lớn. Bạn giới thiệu đây thiết kế theo kiểu Singapo. Một chung cư có tầng hầm để cả trăm xe, có nơi vui chơi cho trẻ, có các tầng phục vụ hàng hóa, có tầng đủ thứ hàng ăn, món ăn… Read more →
sốt ruột
Doduc 1 – Xin lỗi là một hành vi văn hóa trong ứng xử. Thông thường xin lỗi nhau khi người ta có va cham, lỗi hẹn, hoặc có việc làm gì đó tác động không tốt đến người khác. Trước dư luận xã hội về sự xuống cấp về văn hóa, Hà Nội đã bàn về chuyện cấm nói… Read more →
Khoe
doduc Hôm trước thấy ông bạn tôi trưng hai cái áo dài kiểu xưa. Một cái màu ghi xanh xám, một cái đũi màu đen nhờ. Bạn bảo tôi: Đi dự hội thảo về quốc phục. Hai cái này may mặc thử cho mục thị sở thị. Cũng đắt phết đấy. Cái may vải đũi giá đến 8 triệu. Chưa… Read more →
Người ở quê
doduc Bác tên là Hải, nhưng người trong xóm quen gọi là Hải Moong. Moong là tên vợ. Hai bác là người hiền hậu. Những năm sáu mươi thế kỉ trước mà bác sắm nổi cái đài Phi lip Hà Lan cũng là có máu mặt lắm. Vì thế, về thời sự cả xóm chỉ có bác biết tin tức… Read more →
TỪ CÂU CHUYỆN VỀ CÁC KIẾN TRÚC SƯ
(Nhân đọc sách NHỮNG KIẾN TRÚC SƯ BẠN TÔI của Trần Trọng Chi) Đỗ Đức Tôi đọc xong cuốn “Những kiến trúc sư bạn tôi” của Trần Trọng Chi đến cả tháng, nó gợi cho tôi khá nhiều suy ngẫm. Là người từng làm nghề biên tập, dựng sách ở nhà xuất bản, tôi thật vui khi cầm trong tay… Read more →
Tiếp cận nghê thuật
doduc 1 – Muốn hiểu một tác phẩm nghệ thuật , bức tranh, bài thơ, truyện ngắn và to tát hơn là tiểu thuyết thì người xem , người đọc cũng phải học thì mới tiếp cận được Học để biết đặc trưng ngôn ngữ của từng loại hình nghệ thuật, cách tạo dựng hình tượng, ngay cả tính cách… Read more →
Thói quen
Doduc Tôi có một anh bạn nhà ở phố Lý thường Kiệt. Bắt đầu từ một gia đình. Sau con cháu phương trưởng dựng vợ gả chồng, chia nhỏ ra thành ba bốn hộ chui chung, nát vụn căn biệt thự. Mấy năm trước ông bà lần lượt ra đi…Rồi cũng đến lúc anh em chụm đầu bàn nhau: không… Read more →
TỰ ĐÀO TẠO
Doduc Xưa nay việc học có trường sở. Nhưng trường sở chỉ dạy chủ yếu văn hóa. Cách đây bốn năm chục năm là thế. Có hai môn cho điểm nhưng tạm coi là phụ, đó là thể thao và thủ công. Thể thao thì có thể dục chạy nhảy đánh kiếm và mô hình tàu lượn.Có năm được đi… Read more →
Để dành
doduc 1 – Để dành là thói quen từ thời tiền sử, khi thức ăn kiếm được, chưa dùng đến thì được cất vào một chỗ kín đáo và bảo quản sao cho giữ được lâu để dùng dần. Con kiến đã biết nhặt thúc ăn như hạt gạo về cất giữ. Có lần tôi đã thu được cả bơ… Read more →
Sách trắng
doduc TP – Đã có một thời, văn nghệ dân gian bị coi thường, dường như là thứ văn hóa ngoài lề, bị khi thị rằng “Nôm na là cha mách qué!”. Hòa bình lập lại ở miền Bắc, dần dần các hội nghề được ra đời thì trong Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật toàn quốc, Hội Văn… Read more →
BỨC TRAN SIÊU THỰC
Chuyện khó hiểu ĐỖ ĐỨC Ngày giáp tết. Khu trung cư cao cấp. Nhóm 8 người, đều trạc tuổi trung niên trở lên, họ ì ạch cùng nhau chuyển một cây đào núi cổ thụ lên tận tầng thứ 27. Cây đào đã to, lại còn đèo thêm chiếc chum sành cũng to vật, bóng màu gan trâu. Lòng chum… Read more →
sống gửi thác về
Doduc 1-Lúc bé có lần nghe các cụ bảo nhau, đời là bể khổ, rằng sống gửi thác về. Cuộc sống ở nhân gian chỉ là tạm còn cái chết mới thực là cõi của con người. Nghe thế không hiểu. Cuộc sống đáng quí chứ sao người ta lại chê nó để ca ngợi cái chết. Rồi cũng ngờ… Read more →
Đào bới xới lật truyền kì
ĐỖ ĐỨC Không bên phải thì bên trái, không phía trước thì phía sau, suốt ngày cộc cộc cạch cạch mọi thứ tiếng động hòa vào nhau thành một đống vữa âm thanh. Sống trong mớ âm thanh hỗn tạp đó người thính tai có thể bóc được ra tiếng xẻng xoèn xoẹt trộn xúc của thợ hồ, tiếng khoan… Read more →
CHUYỆN PHIẾM BÊN HỒ
Chuyên phiếm bên hồ Quảng Bá DODUC Hôm qua theo một đứa cháu đến chơi với bạn nó ở bên bờ hồ Quảng Bá. Chỗ nó thuê là một gian lều nhỏ bám sát mép hồ để làm xưởng vẽ. Nó đón tôi bằng cái mảng mút xốp băng qua mặt hồ, vì đường vào nhà đi nhờ hàng xóm… Read more →
Ngày xưa
doduc Gọi là ngày xưa thôi, nhưng ngày ấy cũng chẳng xa xôi gì, mới chỉ ngót bốn mươi năm, tôi thường ru con bằng những câu ca dao đọng trong trí nhớ. Những câu ca đó trôi vào trong đầu tôi chẳng biết từ lúc nào, nhưng chắc chắn đó là thời chưa có truyền hình, chưa có phim… Read more →
Khóa…ơ
Khóa ơ Doduc Khóa ơ…o… Một tiếng rao trong trăm lại tiếng rao góp phần vào sự sinh động cuộc sống làng quê phố thị. Tất nhiên anh chàng thợ sửa khóa rao bằng băng cát sét. Chiếc loa gắn vào càng trước xe đạp, và bộ điều khiển buộc ngay trên mặt ghi đông xe. Sau xe, chiếc poocbaga… Read more →
Lày cỏ, Sái mạ, phát sọi
Tản mạn vùng biên doduc Se lạnh, không gian lặng tờ trong buổi chiều buông Vài đám mây như những búi bông của thợ bật bông để sót vương vãi trên các mỏm đồi dần tắt nắng. Cuộc sống con người từ từ lui vào trong mái nhà sàn. Bên bếp lửa thơm mùi khói củi, cái lạnh sơn cước… Read more →
Chuyện về những câu thành ngữ
Doduc Văn hóa các dân tộc Việt Nam ngàn năm để lại bao nhiêu sự đúc kết qua ca dao, tục ngữ, thành ngữ vừa là nhắc nhở dạy bảo, vừa là phê phán cảnh báo. Cái vốn quí ngàn năm ấy như cuốn sách giáo khoa để ở ngoài đời, luôn luôn mở ra cho mọi người cùng đọc.… Read more →
sự hình thành của đất
Doduc Lần đầu tiên tôi đặt chân lên Nặm Cậy, thôn đội 4, xã Bản Liền, huyện Bắc Hà tỉnh Lao Kai. Buổi chiều ong nắng. Mới dứt cơn mưa sáng, đường có quãng lầy thụt ngập nửa bánh xe. Liên xã không có đường rải nhựa. Phong trào xây dựng nông thôn mới mở ra, chính phủ cho vật… Read more →
Bâng quơ
Bâng quơ ĐỖ ĐỨC Thày dạy địa lý, nhưng lại hay để ý đến chữ viết. Thày bảo đời một con người có rất nhiều việc dùng đến chữ nghĩa, nên các trò phải chịu khó luyện viết chữ cho tử tế. Có lúc thày đưa ra suy nghĩ rất ngộ: Hãy nối tất cả các nét chữ viết trong… Read more →
Cây gạo ở Văn Miếu
Cây gạo góc Văn Miếu ĐỖ ĐỨC Đó là cây đại thụ, nằm ở góc phía bắc Văn Miếu chỗ giao nhau giữa đường Nguyễn Thái Học và đường Tôn Đức Thắng ( đường Hàng Bột cũ). Không biết có vị thần thánh nào nương náu mà bốn mùa vào ngày rằm, mùng một dưới gốc gạo già luôn ngút… Read more →
Lang chữa gù
Thày thuốc chữa gù là một truyện dân gian của ta được nhiều người biết. Truyện tóm tắt như sau: Phú ông nọ có một thằng con bị gù. Ông ra giá rằng ai chữa nổi bệnh gù cho thằng con thì trả công mười lạng bạc. Ba ngày trôi qua không thấy ai tìm đến, phú ông nghĩ là… Read more →
hoa sĩ Nguyễn Trọng Hợp- Tận cùng của màu
Cố họa sĩ Nguyễn Trọng Hợp: Đi đến “tận cùng” của màu Thứ Năm, 04/11/2010 13:50 (TT&VH) – Hơn chục năm sau ngày mất, họa sĩ Nguyễn Trọng Hợp (1918 – 1999, Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật năm 2010) mới có triển lãm đầu tiên do con trai ông, họa sĩ Đức Hòa và gia đình… Read more →
sóng sánh giọt buồn
Sóng sánh giọt buồn (TT&VH) – Mấy năm nay, vào ngày cận Tết, Hùng “râu” lại đem tặng tôi chai rượu hoa cúc và cũng là tiện để lấy ở tôi con giáp của năm về treo ngày Tết. Tết nào tôi cũng vẽ con giáp cho vài bạn bè thân thiết chơi. Cánh văn nghệ hay làm những việc… Read more →
CÂY CHUỐI VÀ NGHI THỨC VĂN HÓA.
( Trẻ trồng na/ già trồng chuối- thành ngữ Việt) doduc Ở nông thôn thì trăm phần trăm gia đình đều gắn bó với loài cây này. Đó là cây chuối. Mỗi nhà dù đất chật hẹp cũng vài ba bụi. Người ta trồng chuối lấy thân chuối làm rau chăn lợn, lấy quả để ăn, còn lá thì dùng… Read more →
Ăn bớt bát, nói bớt nhời
ĂN BỚT BÁT…NÓI BỚT NHỜI Doduc Từ bé lắm, tôi nhớ có một lần hàng xóm cãi nhau về cái việc gì vớ vẩn lắm, mất cả buổi mà chuyện chẳng đâu vào đâu. Sau đấy tôi nghe mẹ lẩm bẩm” ăn bớt bát/ nói bớt nhời” thì đâu đến nỗi thế! “Ăn bớt bát, nói bớt nhời” câu thành… Read more →
Ngộ độc 2
Ngộ đọc (2) by Do Duc on August 19, 2020 in Tản mạn, Viết bởi hoạ sĩ Đỗ Đức • 0 Comments Ngộ độc Doduc Bỗng nhiên tôi nhận được cú điện thoại của một ông bạn thời phổ thông hỏi han sức khỏe rồi bảo: hưu rồi, còn làm gì không? Tôi bảo còn chứ, bận hơn lúc chưa… Read more →
Ngộ đọc (2)
Ngộ độc Doduc Bỗng nhiên tôi nhận được cú điện thoại của một ông bạn thời phổ thông hỏi han sức khỏe rồi bảo: hưu rồi, còn làm gì không? Tôi bảo còn chứ, bận hơn lúc chưa hưu. Bạn tôi có vẻ phấn khích: ồ, thế thì tốt lắm, còn sức còn cống hiến cho xã hội. Tôi thành… Read more →
Nhân cách
Nhân cách Doduc Trong Liêu trai chí dị bắt gặp chuyện có một người chồng vô tích sự làm ăn chẳng ra gì một ngày kia cứ sáng sáng ăn mặc sang trọng ra khỏi nhà, đến tối mịt mới về, miệng sặc hơi men, lại còn xách về oản chuối xôi thịt. Vợ hỏi lấy ở đâu ra thì… Read more →
Người nổi tiếng
Người nổi tiếng Doduc Ba chữ người nổi tiếng, người của công chúng bây giờ là niềm hãnh diện của nhiều người thuộc nhiều ngành trong đó rầm rĩ nhất là trong hoạt đông văn hóa xã hôi. Thoạt đầu là phải kể đến trong giới ca sĩ sau đó là truyền thông.. Nổi tiếng ở ta bây giờ cũng… Read more →
Những kỉ niệm về Nguyễn Sáng
Những kỷ niệm về Nguyễn Sáng Đỗ Đức Tôi gặp Nguyễn Sáng vào năm 1967, khi về học tại Đại học mỹ thuật Hà Nội, trong lần đến thăm ông tại căn hộ trên chục mét vuông tại số nhà 65 phố Nguyễn Thái Học. Nhìn ngoài, dáng vẻ ông lầm lì , không dễ gần. Nước da lá chuối… Read more →
Thèm ăn xôi xéo lá sen
Thèm ăn xôi xéo lá sen Doduc 1- Tây Hồ đã vào mùa sen. Những lớp lá sen xanh màu cốm thơm ngát ban mai đang từng ngày lợp kín mặt nước. Trên con đường bao quanh hồ, buổi sáng từng dòng người nối nhau đi tập. Tôi lẫn trong dòng người đó. Một buổi trời trở gió, đêm có… Read more →
Lời nguyền cho một vùng đất
Lời nguyền cho một vùng đất 04/03/2012 3:49 1.Từ nhà tôi lên xã Yên Lãng (H.Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên) mười hai cây số. Thuở bé khi nghe bố nói “nước cầu Trà, ma Yên Lãng” tôi hỏi vì sao thì bố cũng không biết. Sau này tìm hiểu mới rõ cầu Trà cách không xa phía dưới núi Hồng,… Read more →
Bộ tranh Tố Nữ, Câu chuyện về lối vẽ tranh của người xưa
doduc Tranh Hàng Trống ra đời sau tranh Đông Hồ khi đô thị phát triển. Là loại tranh phục vụ cho thị hiếu của người phố phường kẻ chợ. Tranh có khuôn khổ lớn hơn, kể cả tranh thờ, tranh đền phủ. Tranh Hàng Trống nghệ nhân chỉ khắc bản nét còn lại là tô màu. Vì là loại tranh… Read more →
Chiếc xe đạp thời bao cấp
Xe đạp thời bao cấp Doduc Bạn tôi kể: Mua được chiếc xe đạp rồi mà hàng ngày anh ấy vẫn đi bộ. Nhớ lần dắ tvề được cái Phương hoàng phân phối, đi đâu thì chớ, cứ về đến nhà là anh ấy như bị cái xe thôi miên. Nằm bắt tay sau gáy ngắm xe hàng giờ không… Read more →
Anh Quyển
(tiếp kì trước) ỞTân Thành có một gia đình người Tày họ Nguyễn, đó là gia đình anh Nguyễn Văn Quyển. Tôi ngẫm nghĩ, người Tày thì sao lại họ Nguyễn? Hỏi ra mới rõ vào năm đói bốn nhăm, bố con dắt nhau đi ăn xin, lưu lạc đến đây thì được tá túc lại. Được ông chủ nhà… Read more →
khoảng lặng- ( tiếp theo)
( tiếp theo kì trước) …Bởi thế Tân Thành như một ốc đảo trên sa mạc xanh. Ông già Tày ở bản Gia Hòa người nhỏ nhắn, trắng trẻo và dáng vẻ phong lưu như anh cán bộ văn phòng nhưng lại là một lão nông chi điền kỳ cựu. Ông có hai cô con gái. Cô nhỏ tên là… Read more →
Khoảng lặng
…Con đường từ Thái Nguyên đi Lạng Sơn theo hướng Võ Nhai – Đình Cả, La Hiên có một địa danh nghe không ra Thổ cũng chẳng hẳn giống Kinh, đó là Ngả Hai, cách thành phố Thái Nguyên trên ba chục cây số. Nơi ấy trước năm 1966 đã có một con đường lâm nghiệp chui dưới tán rừng… Read more →
Tiếng đàn một thuở
Bạn đã có bao giờ được nhe tiếng vĩ cầm, tiếng đàn piano trong buổi chiều tà dưới tán lá rừng chưa. Sẽ rất hiếm đấy. Tôi hạnh phúc được nghe tiếng piano huyền ảo ấy vào buổi hoàng hôn trên đất Khe Mo của một thiếu nữ Hà Nội. Đó là tiếng đàn của chị Nguyệt. Một thiếu nữ… Read more →
Mây tụ đầu non
Lần đầu đén Ba Bể ( Phần này đã post hồi ở yahoo, Bay giờ post lại. Mấy lại bi giừ toàn các bạn mới, may có KD là được đọc rồi) Đó là một ý nảy ra trong giấc mơ đêm qua. Trong giấc mơ ấy, mấy anh em rủ nhau đi vác củi về nhà. Thì đi. Nhưng… Read more →
Những câu ca dao bất hủ
Những câu ca dao bất hủ Cái này bên 360 yahoo dã có dịp post rồi, nhưng mất sạch khi sang nhà mới, nay xin đưa vào nội dung chủ nhật vui tí Đó là những câu ca dao nói về người chồng: Phụ nữ Việt Nam ta có tấm lòng chung thủy, bao dung, luôn yêu quí chồng con… Read more →
Câu chuyện nhỏ
… Tôi có một ông bố nghèo, thành tích lớn nhất của ông là đã sinh ra tôi để tôi vật lộn với cuộc đời. Bây giờ ông đã mất . Tôi vẫn luôn nhớ ông với lòng bùi ngùi thương cảm, thương bố không sống lâu hơn để tôi có được chút gì bù lại. Khi ông còn, tôi… Read more →
Trẻ con
Trẻ con Đứa cháu nhỏ 3 tuổi của tôi được mẹ nó mua cho cả đống đồ chơi. Chủ yếu là đồ Tàu, giá rẻ lại bắt mắt. Nó được mẹ trang bị cho cả cái thùng catton to để dựng đồ. Hàng ngày nó say mê với đống tài sản không ăn được ấy quên cả mọi chuyện. Mẹ… Read more →
Bói cá
BÓI CÁ Đã lâu lắm rồi, sáng nay bên bờ hồ Tây tôi mới lại bắt gặp một con bói cá . Nó bay treo trên cao, đôi cánh nhỏ xíu vẫy rối rít vào khoảng trời xanh Đoạn nó lại hạ thấp dần độ cao gần mặt nước hơn. Mỗi lần như thế, bói á tiến dần mặt nước… Read more →