Category: Tản mạn

Cổ tích của người Thái

Thịt cuốc rau răm người Thái không ăn. Trong truyện cổ tích, người Thái lí giải chuyện họ không ăn thịt chim cuốc vì một lần bị giặc đuổi giết, họ náu mình sau bụi rau dăm. Bon giặc đến thì chim cuốc vụt bay lên. Thấy chim bay lên, lũ giặc cho rằng chỗ ấy không có người, nên… Read more →

Nhẩn nha với thày

( Để tặng thư gia Nguyễn Hữu Tuyển, thày dạy thời phổ thông) Doduc 1-Thế là 46 năm sau ngày rời trường phổ thông tôi lại gặp đươc thày. Lần này tôi gặp thày qua cuốn thư pháp. Là Thày rồi mà hôm nay trên 80 tuổi thày lại quay trở về làm học trò, để vui với cái thú… Read more →

Về hưu

Doduc 1 – Hai chữ về hưu ở ta là dành cho những người tham gia vào tổ chức chính quyền và những người lao động trong các xí nghiệp nhà nước và doanh nghiệp tư nhân Còn với mọi người dân, người lao động tự do làm thuê làm mướn thì không có khái niệm hưu. Họ làm việc… Read more →

Hai mươi ngày nữa tôi lại về núi

doduc 1 – Hai mươi ngày nữa tôi sẽ lại về núi. Chuyến này đi cùng nhóm thiện nguyện “Chung tay vì trẻ em vùng cao”, cắt băng khánh thành điểm trường thứ 5 tại một bản ở xã Phố Cáo, thuộc địa phận Đồng Văn, Hà Giang, một dự án thầm lặng của nhóm từ 2014 đến 2017, làm… Read more →

Buông

Doduc 1 – Buông. Câu chuyện này theo năm tháng tôi thấy xảy ra ở mỗi người mỗi khác, mỗi nơi mỗi khác Chuyện này chưa xưa lắm, chỉ non nưả thế kỉ mà khó có thể quên. Thời ấy là thời bao cấp. Thường vu Khu ủy là tương đương với cấp phó bỉ thu. Ông ấy thời tại… Read more →

Làm nhà gỗ xoan- làm quan tiến sĩ

doduHôm rồi về quê, em con ông chú tôi phàn nàn, sắp tới cậu trưởng sẽ đập nhà này xây lại. Chú nói, mắt chớp chớp hướng lên nóc nhà- mình già rồi, bó tay với chúng nó. Tôi nhìn theo: trên thanh duỗi nóc nhà mấy dòng chữ Việt Nam dân chủ cộng hòa năm thứ…viết bằng chữ nho,… Read more →

Của hiếm

doduc Sống một mình cả thời trai trẻ. Giờ về hưu rồi cũng vẫn một mình. Anh một mình từ lâu, từ lúc còn làm việc ở cơ quan nhà nước. Cả một thời dằng dặc trên ba mươi năm ấy, không thấy anh trò chuyện với ai bao giờ trừ giao tiếp công việc. Cũng như chẳng thấy ai… Read more →

Rõ như ban ngày

doduc 1 – Người ta nói, chỉ đi trong phố là nhìn thấy ngay khả năng quản lý đất nước của chính quyền. Nghe vậy, một người bạn đã từng qua Li-ông, một thành phố miền Nam nước Pháp từng thấy những con phố cổ, những con đường hẹp chỉ đủ hai xe máy tránh nhau, nền đường đá chẻ… Read more →

Mơ ước

Doduc 1 – Ở đời chắc ai cũng có mơ ước: nghèo thì mơ ước làm giàu, thoát nghèo. Trai trẻ mơ có người yêu đẹp, mơ học thành tài, ăn nên làm ra, mơ đi du ngoạn đó đây, mơ ra nước ngoài. Thế giới người ta nói đến giấc mơ Mỹ, và người láng giềng lớn của ta… Read more →

Dối và kĩ

Doduc 1 – Một lần ngồi với nghệ nhân Đông Hồ, tôi đem bức tranh của các tiền bối làng in cách đây 50 năm, hàng xuất khẩu sang Cộng hòa dân chủ Đức để so sánh với tranh in hiện nay: Vẫn ván cũ, mà tranh giờ mỏng quẹt, màu nhờ nhờ không thắm không dày dặn như 50… Read more →

Cảm ơn

Doduc Câu chuyện về hai từ “Cảm ơn” tôi nghe từ một sinh viên mĩ thuật tại Melbourne kể lạị trong một hội thảo bàn về mối quan hệ giữa con người với nhau… Một sinh viên Mĩ trong lần gặp gỡ trò chuyện với thổ dân Úc, thì được ông già cho biết: Trong ngôn ngữ của họ không… Read more →

Cảm ơn

Doduc Câu chuyện về hai từ “Cảm ơn” tôi nghe từ một sinh viên mĩ thuật tại Melboune kể lạị trong một hội thảo bàn về mối quan hệ giữa con người với nhau… Một sinh viên Mĩ trong lần gặp gỡ trò chuyện với thổ dân Úc, thì được ông già cho biết: Trong ngôn ngữ thổ dân không… Read more →

Hàng rong

Doduc 1 – Nói đến hàng rong thì người ta hiểu ngay là người bán hàng gánh hàng đi rong từ phố này qua phố nọ, thậm chí len lách vào các ngõ các hẻm. Đó là những người bán rau buổi sớm, gánh hàng phở hoặc bán bánh trôi chay hoặc bánh đa kê chẳng hạn, vừa đi vừa… Read more →

Chạnh lòng

doduc Một lần qua Sơn La vào sau tết, mùa ban nở, tôi bật lên ước vọng :”Nếu được làm chủ tịch tỉnh, việc đầu tiên tôi sẽ cho trồng trên đường trục chính thành phố và lấy tên là đường Hoa Ban”. Có cảm xúc ấy vì hoa ban tháng Ba đẹp vô ngần. Trong nắng xuân xuyên qua,… Read more →

Kinh tế vỉa hè

dongngan Một lần vào chơi với bạn ở phố Hàng Quạt, anh bạn giới thiệu luôn món miến ngan Lương Văn Can, anh bảo muốn ăn phải đi sớm,chứ khoảng 7h30 là hết nhẵn. Bí thư Hà Nội: Lập lại trật tự vỉa hè phải kiên trì, nhẫn nại, không được nản chí Lãnh đạo phường phải chịu trách nhiệm… Read more →

Maphia

dongngan Có một lần trên truyền hình chiếu bộ phim về lịch sử ma phia của Mĩ. Có thể tóm tắt đơn giản như thế này: Ngài X đến kinh doanh ở thành phố nọ, hàng năm ngài ấy bỏ ra một khoản tiền biếu nhà chức trách địa phương để “ mua sự an toàn”, nếu có gì rắc… Read more →

Bộ lông lồn của người thiếp yêu

dongngan Chuyện rằng chúa Nguyễn có người thiếp yêu, Tên là gì không rõ, nhưng có bộ lông lồn dài quá gối. Nhà chúa yêu lắm, đi đâu cũng rước theo, kể cả khi xông pha trận mạc. Đánh trận mà một tay cầm gươm, một tay giữ lồn . Mỗi lần vuốt như thế đường gươm chính xác lạ… Read more →

Chị Dung

(Nhớ một thời tao loạn) dongngan Lúc ấy trường Văn hóa nghệ thuật Việt Bắc sơ tán vào Khe Mo cách thị xã Thái Nguyên trên mười cây số, phía Linh Nham.Cái tên Khe Mo chẳng có ý nghĩa gì lắm vì đó chỉ là khu ruộng trũng vài thửa lọt thỏm vào bốn bên rừng Chị Dung, một cán… Read more →

Chuyện trên đường

Truyện ngắn Dong ngan Chuyện xảy ra trên đường Hùng Vương Thằng lớn to béo, đội mũ vải, đi giày vải, đi quày quả. Thằng bé đầu trần chân đất lẽo đẽo theo sát sau, dáng đi cam chịu. Thằng lớn thỉnh thoảng lại bước chân ngáng đường, làm thằng bé có lúc mất thăng bằng ngã dúi dụi. Nhưng… Read more →

Khóc ông ngoại tôi

dongngan Ông là người hiền hậu. Ngày xưa có chụyện thày Tôn Qủa đi đường gặp con kiến cũng để mắt tránh không dẫm chân lên nó; Ông Vịnh, bố vợ tôi thuộc diện người như vậy. Ông rời giảng đường 40 năm rồi Là cựu sinh viên trường Bưởi, tuổi trẻ ông được học hành đầy đủ, tiếng Pháp… Read more →

Trách ai?

doduc Một người bạn tôi, anh Đỗ Thiện viết: “Nói đến Hà Nội, chắc ai cũng phải biết tới Hồ Gươm, và cùng với nó là Tháp rùa – như một phần không thể thiếu tưởng như từ ngàn xưa. Ít ai biết rằng ngọn tháp cổ kính này được cho là mang tâm hồn lẫn khí thiêng của người… Read more →

Kiếm sống

doduc Khoảng giữa nhưng năm tám mươi, nhà nước đột ngột bỏ bao cấp. Đó là thời ông Tố Hữu làm phó thủ tướng tiền lạm phát mất giá từng ngày. Bảo là đột ngột nghe cho văn vẻ thôi chú lúc ấy ngân khố rỗng tuếch, muốn bao cũng chẳng có sức mà bao, nên nhà nước đành buông.… Read more →

Niềm tin

Doduc Dăm bảy năm trước tôi đi núi đều. Những tấm ảnh tôi chụp ven đường cảnh các cháu thiếu quần áo vào mùa lạnh đánh thức cộng đồng mạng. Rồi những chuyến đi sau tôi mang quần áo cũ nhưng còn lành lặn cùng những gói quà bánh, gọi là chia sẻ chút tình cảm với những người dân… Read more →

Liêu trai thời hiện đại

dongngan Hôm qua được nghe một chuyện rùng mình của một anh bạn vong niên. Anh kể cho nghe câu chuyện xảy ra đã lâu đến nửa thế kỉ Bạn anh ấy có thằng con trai đẹp như tranh. Vào tuổi trưởng thành, thằng bé quen một cô gái và rồi hai đứa yêu nhau. Thời gian trôi đi, rồi… Read more →

Anh hùng

Anh hùng doduc Khoảng năm 1966, đạo diễn Liên xô Tchukhrai làm phim “ bài ca người lính”. Hình ảnh đầu tiên trong phim là 4 chiếc xe tăng Đức đưổi theo một anh lính hồng quân. Anh chạy cuống cuồng để tránh bị xích xe tăng nghiền nát. Trong tình thế kinh hoàng đó, người lính bỗng phát hiện… Read more →

Mặc định (2)

(tiếp theo) doduc Tôi có một đời công chức sống trong mặc định. Kỉ niệm vững bền nhất là ngày quốc tế lao động. Chỉ là một công chức, một đoàn viên công đoàn mà tôi luôn hãnh diện mình là người của giai cấp công nhân, gia cấp cần lao và luôn hướng về sống gương mẫu. Mả mẹ… Read more →

Cầu quán

doduc Chắc hẳn trong lớp người già, nhiều người còn nhớ những cánh đồng của làng quê Bắc bộ cách đây trên nửa thế kỉ có những ngôi nhà nhỏ đứng chơ vơ giữa đồng không mông quạnh không? Đó là cầu quán, một điểm nhấn trên cánh đồng làng xưa. Những ngày hè, đồng xa trong ngút ngàn nắng… Read more →

Mùa thu trong tay

doduc Mới cuối hạ mà có bạn đã réo rắt hỏi tôi sắp có trám đen chưa. Chẳng là bạn cứ ấn tượng mãi về câu chuyện trái trám đen tôi viết từ mấy năm trước, rằng khi tiết trời oi nồng, bước ra khỏi chợ, tay cầm túi trám đen tôi cảm thấy đang có mùa thu trên tay,… Read more →

Bờ dậu

doduc 1 – Sinh thời nhà sử học Trần Quốc Vượng có lần cười nói với tôi “ dân lúa nước” là chữ của tớ đấy nhá. Vâng đúng thế. Lần khác ngồi trò chuyện với nhà Dân tộc học Chu Thái Sơn , tôi lại biết thêm thuật ngữ “ thổ canh hốc đá”.Theo ông đó là lối canh… Read more →

Mọi con đường đều dẫn đến Rô Ma

Doduc Câu nói “ mọi con đường đều dẫn đến Rô Ma” có lẽ nhiều người biết. Hiểu đơn giản nghĩa là đến Roma có nhiều con đường. Cũng có nghĩa là xây dựng đời sống tốt đẹp cho một xã hôi cũng có nhiều cách chứ không thể chỉ có một con đường, không phải chỉ có một cách.… Read more →

Chia sẻ

Chia sẻ doduc Sáng nay đi quán báo, tranh thủ dấn lên cửa hàng bánh mì mua chiếc bánh mới ra lò. Trời mưa bụi dày, đạp mấy cây số đầu trần nên tóc ướt nhỏ giọt. Xế hàng bánh ông bạn già đang ngồi rung đùi bên bàn trà ngó sang , thấy tôi ướt lút thút, ông nói… Read more →

Tệ hại của thói quen

dongngan Chúng ta từ lâu quen với những giá trị nhận được từ trong giáo khoa, quen chấp nhận những giá trị được thừa nhận mẫu mực, tất cả đóng khuôn trong đầu từ thuở học đường. Rồi sau này ra công tác, tinh thần “quán triệt” ý kiến rồi cả “ kiên định” với ý kiến cấp trên cũng… Read more →