Tạ Thâm: Chết cho tình yêu

Có những con người  ta gặp một lần  mà rồi mãi không quên, dù chẳng có mối thâm giao nào… Tạ Thâm với tôi là một người như thế. Lần đầu tiên diện kiến ông ở Thái nguyên khi ông từ Tây Bắc đem  cây tính tẩu cải tiến sang giới thiệu với đoàn văn công Việt Bắc. Đây cũng… Read more →

Luận về nước

Một bạn bảo tôi: Chỉ có người Việt Nam mới  tự gọi quốc gia  mình là Nước. Ờ, đúng chúng ta thường gọi nước Việt Nam, nước Lào, nước Đức nước Nga…Toàn là nước nọ nước kia, trong khi các châu lục khác người ta gọi quốc gia của họ là đất. Con người sinh sống trên đất  bám đất… Read more →

Họa sĩ Đỗ Đức có “nhà mới” cho cao nguyên đá

Họa sĩ Đỗ Đức- người nổi tiếng với những triển lãm tranh về cao nguyên đá Đồng Văn (Hà Giang) mới khai trương một phòng trưng bày của riêng ông tại địa chỉ P105 ngách 84/2 phố Ngọc Khánh (Hà Nội). Họa sĩ cho biết: “Doduc Art salon sẽ là thế giới riêng của tôi, nơi tôi trưng bày các… Read more →

Vay

Tôi có một chuyện nhỏ về vay mượn. Đó là những năm bao cấp, khi cô con gái đầu lòng mới 3 tuổi. Một hôm cháu kêu đau rát ở chân. Bất chợt nhìn xuống chỗ nó chỉ, một vùng tím ngắt như quả bồ quân to gần bằng miệng chén mắt trâu. Hốt hoảng, tôi đưa cháu vào viện.… Read more →

Hoạ sĩ phải là một hành tinh

Họa sĩ Hoàng Đình Tài kể với tôi về giáo khoa nghệ thuật của cố họa sĩ Nguyễn Sáng có bốn điều cấm kị, đó là không khéo tay-không làm xiếc- không văn chương và không lập dị. Phạm vào một trong bốn điều đó sẽ làm hỏng tác phẩm. Vậy mà có họa sĩ đã phạm không chỉ một… Read more →

Holding autumn in my hands (text)

Published on Heritage (2011). Bài viết Tiếng Việt, vui lòng xem ở đây HERE (Mùa thu trong tay).  For the scanned version (English-Vietnamse), please check this out.   Each autumn, artist Do Duc looks forward to eating canarium fruit, which remind him of his childhood in Vietnam’s highlands Having lived in Hanoi for decades, I always wait for autumn, the season… Read more →

Điêu khắc gia Hứa Tử Hoài: nghệ sĩ độc hành

Tôi gặp Hứa Tử Hoài năm 1971 tại bảo tàng Việt Bắc. Đó là Bảo tàng Cách mạng, trực thuộc Khu tự trị. Lúc ấy anh mới 29 tuổi. Hiền lành, ít nói, gương mặt anh thật phúc hậu, lúc nào cũng như đang vương vất một nụ cười. Chúng tôi quen nhau rất nhanh. Đó cũng là đặc điểm… Read more →

Nhớ hoạ sĩ Đỗ Xuân Doãn “Đi pep thôi”.

Đi “pep” thôi… Đó là từ của Đỗ Xuân Doãn rủ đi uống bia hoặc ăn nhậu gì đó. Tôi làm ở nhà xuất bản, Đỗ Xuân Doãn là họa sĩ của Xưởng họa quốc gia. Ông là cộng tác viên, vì thế mà chúng tôi quen nhau. Ông gầy, người thẳng thớm hơi dây, tuổi “sửu” mà tướng “hầu”,… Read more →

Sáng tác

Một lần trò chuyện, tôi hỏi họa sĩ Nguyễn Trọng hợp rằng có phương pháp sáng tác không, rằng thời thày học trường Đông Dương thì các thày người Pháp dạy về sáng tác như thế nào, thì thày lắc đầu: không có. Ngay khi xem bài tập, các thày cũng chỉ gật với lắc, hoặc nhún vai. Mình phải… Read more →

Họa sĩ Nguyễn Sáng: “Đừng vẽ theo chính sách”

Tôi gặp Nguyễn Sáng vào năm 1967, khi về học tại Đại học mỹ thuật Hà Nội, trong lần đến thăm ông tại căn hộ trên chục mét vuông tại số nhà 65 phố Nguyễn Thái Học. Nhìn ngoài, dáng vẻ ông lầm lì, không dễ gần. Nước da lá chuối nướng tái sẫm thêm do rượu, lại càng khiến… Read more →

Hoạ sĩ Mộng Bích: Cây đại thụ lặng lẽ vẽ tranh lụa.

Đây là bài viết giới thiệu về những bức tranh tuyệt tác của làng lụa “như khắc vào lụa” của hoạ sĩ Mộng Bích, do hoạ sĩ Đỗ Đức viết. Toàn bộ ảnh trong bài trích dẫn từ giới thiệu về “Mẹ, những bức tranh và những người bạn của mẹ” do con trai của bà, hoạ sĩ Bùi Hoài… Read more →

Chuyện Yết Kiêu (4): Nghiệp vẽ

Giống như tất cả các trường đại học ở nước ta, thi Yết Kiêu rất khó nhưng thi ra trường thì chẳng bị trượt bao giờ. Gì thì cũng đỗ tuốt. Nhưng để tìm được việc làm lại rất khó. Cuộc sống cứ như đường hình sin! Bạn đồng môn của tôi ở một  tỉnh  miền núi, một tháng sau… Read more →

Chuyện Yết Kiêu (3): Nhất quỷ nhì ma, thầy và trò Yết Kiêu.

Nghề vẽ là nghề cô độc, mỗi họa sĩ là một ông vua nên từ lúc đào tạo đã sinh lắm chuyện, kể cả trong lúc chơi đùa của đám môn sinh này.. Cái quan trọng là thi vào được trường, còn vào trường rồi, thích thì học không thích thì chơi. Học nghệ thuật là vậy, nó không giống… Read more →

Chuyện Yết Kiêu: Đi thi (2)

30 năm sau khi tốt nghệp trường Yết Kiêu, bây giờ về hưu rồi mà ấn tựợng kinh hoàng của tôi về mùa thi vẫn còn ám ảnh. Có những đêm nằm mơ thấy mình lại thi vào trường,  trượt chổng vó, tỉnh dậy mồ hôi toát đầm đìa. Thật sướng cho những ai thành họa sĩ mà không phải… Read more →

Tinh thần Root Arts

Hai họa sĩ Việt Nam với cuộc phiêu lưu nghệ thuật “Root Arts” vừa được tổ chức tại Pháp trong mùa Hè 2011. Ở Bordeaux (Pháp) có một Trung tâm Mỹ thuật mang tên “Fenêtre Sur Rue” (Cửa sổ nhìn ra đường phố), do nữ họa sĩ Dominic Lobera phụ trách. Trung tâm này hoạt động dưới sự bảo trợ… Read more →

Chuyện Yết Kiêu (1): Tháp ngà và chuồng gà

Trường  Cao đẳng mĩ thuật Việt Nam trước đây được coi như tháp ngà nghệ thuật. Chỉ những con nhà gia thế nơi thành thị mới dám mơ ước. Trường ở địa chỉ số 42 phố Yết Kiêu, nên thường được gọi tắt là trường Yết Kiêu. Cứ nghe cụm từ “học Yết Kiêu” là người ta biết ngay là… Read more →

Tranh sen

Xin giới thiệu vài bức phác hoạ sen trên giấy dó và giấy xuyến chỉ, mới vẽ tháng 7/2014. Xem thêm: Tranh giấy dó  Tranh khắc gỗ  Xem toàn bộ tranh Cao Nguyên Đá Gallery Vạn lý độc hành: ngựa trong tranh Đỗ Đức  Mang “Cao nguyên đá” về Hà NộiSức sống của Cao Nguyên Đá trong tranh của Đỗ Đức… Read more →

Đầu năm trò chuyện với nhà văn Tô Hoài

Bài viết về ông từ năm 2009. Mưa thế này làm sao đi viếng cụ Tô Hoài đây…   Như thường lệ, năm nào nhà văn Tô Hoài cũng đón Tết ở nhà trong phố Đoàn Nhữ Hài gần hồ Hale, rồi mồng ba mồng bốn lại lên với chị con gái cả trên Nghĩa Tân, phường Cầu Giấy Chiều… Read more →

Cao nguyên Đá

Bài giới thiệu Cao Nguyên Đá trên tạp chí Heritage   Intro: Triển lãm “Cao nguyên đá” của họa sĩ Đỗ Đức, đánh dấu một giai đoạn sáng tác với chất liệu sơn dầu, về mảng đề tài xuyên suốt mà ông theo đuổi cả cuộc đời: miền núi và dân tộc   “Cao nguyên đá” là câu chuyện bằng đường… Read more →

Triển lãm: Cao Nguyên Đá

Tự bạch Cao nguyên đá của tôi là những cảm nhận về không gian, về con người, sự đơn côi mà cứng cỏi. Cuộc sống cao nguyên là triết học về nhân sinh, con người trên đó như là một đối tác lại vừa như một chủ thể. Sự hòa nhập tuyệt đối vào thiên nhiên để tồn tại khiến… Read more →

Tranh: Vạn lý độc hành

  Bức tranh này vẽ  một con ngựa, lưng thồ hành lí, đang lặng lẽ bước trên đường vô định. Mà không có đường đi Không có người dắt. Mấu chốt câu chuyện là ở chỗ đó. Con ngựa này là con ngựa thân phận, đó hình ảnh của một đời người…dù bất cứ ai, bất kể người đó giàu… Read more →

Vạn lý độc hành – ngựa trong tranh Đỗ Đức

  VOV.VN – Bằng trải nghiệm của mình, họa sĩ Đỗ Đức vẽ nên thân phận của ngựa với dáng vẻ lầm lũi, qua đó để nói đến kiếp người Đi tìm nguồn cảm hứng từ những buổi chợ phiên, từ cuộc sống lao động của người dân đồng bào các dân tộc thiểu số vùng Tây Bắc, đầu năm… Read more →