dongngan
Có đôi vợ chồng rận sống trong nách của một quan bà. Đôi ấy yêu nhau thắm thiết, nên chẳng mấy đẻ ra cả đàn con lúc nhúc.
Quy luật muôn đời, người khôn của khó, dân số nhà rận tăng lên thì miếng ăn khan hiếm dần đi.
Một hôm rận vợ bảo chồng:
Anh ơi, nghe nói phương Nam màu mỡ, dễ kiếm ăn, anh thử đi một chuyến xem sao, nếu khá khẩm thì ta chuyển nhà.
Rận chồng nghe vậy bần thần, nhưng rồi cũng khăn gói lên đường. Chẳng mấy nỗi đã vào đến phương Nam.
Rận vợ đêm ngày chờ tin chồng, nhưng thăm thẳm biệt tăm. Lại nghĩ hay là chồng lại có dì hai, bỏ quên vợ và con cái…
Mấy tháng biền biệt rồi ngày kia rận chồng cũng trở về. Rận vợ nhìn chồng tiều tụy xơ xác, không biết vùng đất mới ra sao nhưng cảm thấy hình như có chuyện gì không ổn.
Đêm ấy đầu gối má kề sau trăm ngày xa cách, vợ rận chồng hàn huyên, Rận chồng nói trong nước mắt: Em ơi, đó là vùng đất nóng ẩm màu mỡ, kiếm ăn không khó nhưng khổ nỗi động đất liên miên, em nghĩ mà xem, làm sao ăn ưống nổi trong cảnh động đất sầm sập liên miên…Nên anh thường bị đói. Rồi ngày kia, một cơn chấn động quá mạnh hất văng anh sang vùng đất khác lạ. Nơi ấy không có hẻm sâu bờ bụi mà chỉ là khúc cây đen sì lúc to lúc nhỏ, vỏ cây chun mềm, gốc cây bờ bụi um tùm. Nơi ấy cũng lại động đất liên miên. Biết lạc sang xứ sở lạ mất rồi, nhớ em nhưng làm sao thư từ điện tín. Đành nằm chờ thời chịu đói với những cơn chấn động khiếp hơn. May mắn một hôm, trong cơn chấn động mạnh, anh đánh hơi thấy mùi của vùng đất cũ, thế là vội vàng đu dây văng trở lại. May quá. Nhịn đói nhịn khát lần mò mãi hôm nay mới về tới nhà.
Rân vợ thương chồng cũng rơi nước mắt: Vậy thôi, chả rời nhà nữa, , lúc nào bị trục xuất thì đành chịu, biết làm sao bây giờ.