Doduc
Bình Khang Triều là tên của ba người tôi quen biết đem ghép làm một. Ghép làm một vì do ba người đều làm cùng một nghề nối tiếp theo nhau đến hôm nay. Người đầu tiên tôi quen cách đây trên 40 năm là ông Bình, Sau đấy là ông Khang, và người mới nhât thì quen ba năm nay là ông Triều!
Đó là việc treo tranh ở Nhà triển lãm.
Một cái nghề khá nhạt nhẽo, lặp đi lặp lại mỗi tháng hai lần, mỗi lần treo gỡ dăm chục bức tranh cho một phòng triển lãm, bồi dưỡng chẳng là bao. Sự mưu sinh bằng cái việc leo trèo lặp lại nhàm chán tưởng như người ta sẽ làm qua loa cho xong việc. Treo tranh ư, có gì khó nhỉ.
Tưởng là tưởng thế thôi. Nếu bạn là họa sĩ, treo tranh lên một bức tường sẽ thấy nó không dễ như bạn nghĩ.
Khoảng cách giữa các bức tranh từ hai bên và trên dưới, tranh to tranh nhỏ sắp xếp như thế nào khi treo lên cho thuận măt cũng đủ mướt mồ hôi.
Năm 2001 tôi bày phong tranh mini. Tổng cộng trên 300 bức treo thành cụm nhỏ. Khang lúc ấy đã thay ông Bình.
9 giờ tối ra tranh vẫn xếp đống, hỏi thì Khang đi vắng vẫn chưa về, vậy mà chiều mai khai mạc. Tôi ngán ngẩm chờ đến 11 giờ đêm đành bỏ về. Gọi điện cho Khang thì cậu ấy bảo maiddungs 3 giờ duyệt và 5 giờ khai mạc. Đừng lo gì cả.
Đêm ấy tôi mất ngủ. sáng hôm sau ra thì tranh đã lên tường từng cụm như thiết kế. Thì ra 3 giờ sáng Khang về và … kết quả là trưa hôm sau xong. Tôi kinh ngạc, vì mỗi tranh 2 dây … chỉ luồn được 600 sơi dây nhỏ trên suốt thả xuống đã là một kì công , mà sau đó còn treo từng bức tranh một theo cụm bố cục…
Khang đã làm một việc không khác gì An dương vương xây thành ốc…
Có lần phòng tranh treo xong, tôi thấy ông Triều băn khăn ra vào, tiến lui mấy phút , rồi giật dây bên này, nắn dây bên kia… thì ra tinh lắm mới thấy tranh bị lệch một bên chừng một mi li mét. Cái lệch chỉ cảm thấy mà không cần đặt thước đo…
Mấy chục năm cho đến giờ, cả ba người người cùng với một nghề, cả ba người làm cái việc tưởng như rất tẻ nhạt mà đầy cảm hứng với tinh thần rất trách nhiệm.
Bình Khang Triều, cả ba người tiếp nối nhau là cái việc treo tranh đều giống nhau ở chỗ chi li và cẩn trọng như vậy.
Treo tranh như thế thì quả là một nghệ sĩ!
Câu chuyện Bình Khang Triều tôi kể cho một người bạn. Nghe xong anh ấy lặng lẽ, vẻ mặt xa xăm như không muốn cất lời.
Hồi lâu anh mới nói, như tâm sự với chính mình: Nếu vậy thì quả là hiếm hoi. Tôi thấy bây giờ hình như người ta làm việc gì đều nhăm nhăm thu lấy lợi ích nhiều nhất mà không mấy lo lắng cho công việc mình làm ngày tốt hơn…
Tâm sự ấy của anh hình như đúng với tâm thái xã hội hiện nay. Rất nhiều người ở nhiều ngành nghề, kể cả người có chức vị ở xã hội, khá nhiều người không yêu nghề, mà chỉ nghĩ đến việc tranh thủ chộp giật được càng nhiều càn tốt. Đồng tiền là kẻ dẫn đường vạn năng…
Đầu tư cho nghề là tầm nhìn xa hình như đang trở thành xa xỉ…còn làm việc với tâm thái vì nghề giờ đây còn xa xỉ hơn…không biết nghĩ thế có sai quá không?
27/12/2013
Ông Bình nghỉ hưu đã gần ba mươn năm. Anh Khang thì dắt vợ con đi Nam vào ngành dầu khí, dễ sống hơn. Nghe nói ngày xưa anh học cùng thủ tướng Phúc, nên thỉnh thoảng có việc cơ quan anh cũng ra Hà Nội liên hệ. Nhưng cũng lâu tôi không gặp.Ong Triều thay Khang được mấy năm rồi bị ung thư cũng đi mấy năm nay rồi. Treo tranh bây giờ là một thế hệ mới.
Lâu nay tôi ít đi xem triển lãm, nên không rõ việc treo tranh lứa mới có kĩ như ba người trên không. Nhưng tôi nhớ mỗi người mỗi cách nhưng ai cũng làm đúng lương tâm nghề, dù chỉ là cái nghề leo trèo không mấy cảm hứng!