CHUYỆN PHIẾM BÊN HỒ

Chuyên phiếm bên hồ Quảng Bá
DODUC

Hôm qua theo một đứa cháu đến chơi với bạn nó ở bên bờ hồ Quảng Bá. Chỗ nó thuê là một gian lều nhỏ bám sát mép hồ để làm xưởng vẽ. Nó đón tôi bằng cái mảng mút xốp băng qua mặt hồ, vì đường vào nhà đi nhờ hàng xóm đã bị người giữ đất xây chặn mất lối vào. Chỗ ấy đang chuẩn bị đền bù giải phóng mặt bằng để làm đường ven hồ nên đất đai thành chuyện quan trọng.
Trời nóng, thằng bạn của cháu tôi cởi trần quần đùì như thói quen của dân ta vào mùa hè. Nó bảo với bạn: “Buồn quá, mai tao đi Hòa Bình đây. Hôm qua ông anh gọi ra quán, bảo mai cúng tuần mẹ ( 7 ngày), chú về nhá, tao bảo, em không về đâu, Việc các anh làm cứ làm, em không ngăn cản, nhưng em có mặt là lại phá đấy.”
Rồi ra tôi mới hiểu nguồn cơn, suốt thời gian mẹ ốm nằm liệt, cậu là người duy nhất quanh quẩn bên mẹ. Trong khi đó các anh giai, chị dâu cứ lẩn quẩn vòng ngoài. Cái gì cũng lấy tiền giải quyết. Cậu ấy bảo với tôi “Với cháu thế là được, cháu chăm mẹ suốt thời gian ốm đau, bỏ hết mọi chuyện. Bây giờ mẹ chết rồi để mẹ yên, làm rầm rĩ mẹ có sống lại đâu.”
Lan mạn cậu ấy kể chuyện đám ma mẹ, anh chị tổ chức linh đình lắm, Chỉ hai giờ mà tiền phúng viếng thu trên trên nửa tỉ. Thấy vợ chồng anh chị bảo nhau giữ lại những phong bì của thứ trưởng này, bộ trưởng, cục trưởng…để làm kỉ niệm. Thật là chuyện phù phiếm. Còn tiền thì biếu nhà chùa.hết. Ơ, họ hàng ở quê nghèo rớt mùng tơi lại quên. Tiền ấy anh chị không cần thì nó có nơi đáng đến đâu phải để cúng mấy ông sư. Cháu giận lắm, thấy họ bày vẽ cúng cấp đốt vàng mã thật nhiều cho nơi này nơi kia. Nếu có một thế giới thần thánh thích ăn của đút như ở dương gian này để mẹ cháu siêu thoát thì đó cũng là một thế giới lừa đảo, có gì xứng đáng để mình đứng chắp tay?
Nó bảo với tôi, “ Cháu đi Hòa Bình, muốn một mình giũa núi sâu để được tĩnh lặng.” Nó là một họa sĩ tự do. Anh chị nó tuổi đầu 7 cả, đều làm ăn bên xây dựng và địa ốc, và đều trúng lớn, thu tiền về như nước. Họ thật sự là những người giỏi giang trên lĩnh vực kiếm tiền, chỉ lĩnh vực ấy thôi… Họ đang định bỏ ra 4 tỉ để xây chùa đấy, mê tín có hạng…
Thằng bé tức tưởi, ăn nói cục cằn nhưng tôi nhìn thấy lòng nó sáng trong. Thời nay chùa chiền cũng là nơi người ta đầu tư vào để kiếm lợi lâu dài, hẳn nó không hiểu điều đó. Xây chùa có khi còn xin không được đất, quyên thêm được tiền, là cách đầu tư ngầm vô tiền khoáng hậu. Nhà chùa bây giờ đâu là của riêng đạo phật? Đã chẳng có ông sư vào mùa lễ hội năm nay khoe ngày thu cả tiền tỉ từ công đức đó sao. Nhưng nó cũng không biết điều ấy.
Ra về, tôi bâng khuâng mãi với hình ảnh nó, cưỡi trên cái xe Way, sau lưng Toòng teng chiếc ba lô với bộ quần áo dự phòng… Nó thầm thĩ một mình đi lên rừng để trốn cái thế giới mà nó cho là ồn ã ô trọc, đi trong ngày tuần cúng mẹ nhưng tấm lòng nó, tôi hiểu là đứa gần mẹ nó nhất.
27/6/2010