dongngan
Tôi nghe giáo sư Hồ Đắc Di một nhân sĩ trí thức có tên tuổi đi theo cách mạng, cụ vẫn thường chắt bóp trong chi tiêu đồng lương của mình gửi tiền về quê mua đất. Đi kháng chiến nhưng lòng vẫn hướng về quê, và chắc trong thâm tâm luôn nghĩ đến ngày về quê sinh sống. Với ông, đất đai quý nhường nào.
Một thời người dân xa quê làm ăn luôn dành dụm gửi tiền về quê mua đất làm nhà. Nơi phố phường chỉ là nơi kiếm ăn chứ không phải là nơi trú chân mãi mãi.
Cũng bởi thế mà có câu thành ngữ “Làm giàu xứ quê không bằng ngồi lê phố phường”.
Vậy khi ấy, thành thị chỉ là địa bàn kiếm sống, tựa như là một phương tiện. Quê mới là chốn dung thân.
Bây giờ làm ăn được chỉ những người lao động nghèo gửi tiền về quê cho gia đình sửa sang căn nhà, dành tiền cho con ăn học. Còn người buôn to bán lớn và quan lại xoay xở kiếm được tiền chẳng ai đem tiền về quê. Họ đều chuyển tiền ra nước ngoài cất giữ ở những ngân hàng lớn hoặc mua nhà mua đất ở xứ người…Đó mới là chốn dung thân
Bây giờ, hàng ngũ quan lại ăn cắp như rươi.
Nhóm lợi ích dắt mũi cả đất nước mà được bảo kê.
Dân đen bơ vơ
Xem ra tâm trạng bất an thời nay ghê gớm hơn nhiều thời kháng chiến chống Pháp. Càng bất an hơn với nhà giàu và đám quan lại tham nhũng ăn cắp.
Bây giờ nước Việt chỉ còn là nơi kiếm tiền để rồi tháo chạy.
Bây giờ đất nước thống nhất rồi mà cảm nhận bất an hơn thời chiến!
Ai làm nên cơ sự này ? 8/6/2018