Doduc
Lần thứ ba trước tết nguyên đán tôi trở lại Mộc Châu để gửi tiền ăn tết đến gia đình ba bà cháu người Mông ở căn nhà nằm dưới thung sâu bên đường không thành vì hôm đó căn nhà bà trống vắng, không có ai ở nhà .
Bởi thế ăn tết không yên, thì ngay lúc đó một người bạn từ Sài gòn , anh Phan Hồng Chương ra ăn tết Hà Nội muốn đưa vợ con đi Tây Bắc thăm lại Điện Biên, í ới điện thoại gọi mời. Anh muốn tôi cùng đi chuyến này.
Thế là mồng ba tết chúng tôi lên đường từ sớm.
Từ dốc Cun đầu tỉnh Hoà Bình đến đèo Thung Khe, Tòng Đậu xe đi luồn trong màn sương dày đặc. Bụi sương mờ mịt, cách ba mét không nhìn thấy gì, càng lên gần Mộc châu thì sương càng đặc, rét cứng người như có nước đá sát. Tôi nhắc lái xe đi thật chậm để định vị ngôi nhà cần tìm. May quá, rồi cũng nhận ra căn nhà mà tôi viết trong tản văn “ cổ tích” in trên báo Tiền Phong hôm 13/12/2011:
“…Căn nhà của ba bà cháu người Mông nằm cô đơn bên bờ thung cách khu quán xá nhà hàng chừng dăm trăm mét. Thấy có người lạ, bà già ngước mắt nhìn lơ đãng. Hai đứa cháu lúi húi ăn cơm với khoai nấu muối. Bà và các cháu làm giấy thủ công để bán kiếm sống. Tôi rút túi biếu bà năm chục ngàn, bà lẩm bẩm câu tiếng Mông “mày tốt quá”, cười móm mém (bà không biết tiếng Kinh). Hai tay đỡ tờ năm mươi ngàn rồi mân mê, như có cả cây vàng trên tay. Ba bà cháu ở vùng được coi là du lịch giàu có nhưng gần như độc lập với đời sống bên ngoài.
. Tôi tâm sự trên blog:
“Vài tuần nữa quay lại Mộc Châu sẽ đến biếu bà cháu họ một triệu để ăn tết. Hôm qua tiền không còn cứ áy náy mãi. Món tiền định biếu bà ấy lần tới là của một blogger bạn ở nước ngoài gửi cho tôi, nhờ tìm một địa chỉ đáng giúp đỡ thì nay đã tìm ra rồi…”.
Hôm nay thì tôi đã tìm được đúng căn nhà. Có một số thông tin cơ bản do anh con trai lớn của bà biết tiếng Kinh cung cấp: Bà cụ đó là mẹ anh, bà Giàng thị Dí, 90 tuổi, ở xã bản Bó Nhàn, xã Vân Hồ, huyên Mộc Châu , Sơn La. Thì ra hai đứa cháu ăn cơm khoai nấu muối chưa phải là tận cùng của cảnh cùng cực. Nhà bà ngoài 5 đữa cháu nội , bà còn nuôi thêm hai cháu con em cậu của cô con dâu là chị Giàng thị Dúa. Chị kể “vợ chồng nó bảy đứa, đứa lớn mới lấy chồng. bố mẹ nó nghiện cả. Chồng đi cai rồi, còn vợ thì bỏ đi lang thang đâu không biết. Hai đứa gái con út nó mình phải đem về nuôi vì chúng bé quá chưa biết làm gì và cũng không còn nơi nương tựa “.
Căn bếp lửa giữa nhà không giảm đi cái lạnh bao nhiêu.
Ngoài số tiền một triệu của một bloger ở nước ngoài còn bảy trăm ngàn là của bác Dung ở phố Tô vĩnh Diện (Hà Nội) và cháu bà đem đến tận nhà tôi gửi nhờ chuyển sau khi đọc bài “Cổ tích”. Cộng thêm tiền “ mừng tuổi “ của hai bloger Hông Chương Phan và Văn thành Nhân đi cùng chuyến, khoảng trên hai trăm ngàn nữa. Chú lái xe không chịu thua, cũng mang xuống một tá áo len to nhỏ ùng hộ…
Nhận tiền bà run run chẳng biết nói gì ôm hai cái phong bì cùng con cháu ra chụp ảnh kỉ niệm cùng chúng tôi.
Tôi kể chuyện này với chị Vinh, chị nói vui với tôi qua điện thoại: “anh ơi, thế là chuyện cổ tích của anh đã viết xong rồi đó.”
Trời Mộc Châu vẫn lạnh sáu bảy độ ngoài trời, nhưng sau khi làm xong việc đó tất cả chúng tôi thấy lòng mình ấm áp và thanh thản, cảm thấy thật hạnh phúc khi cùng nhau viết xong một câu chuyện cổ tích trong ngày đầu năm mới..
30/1/2012
.