doduc
Ngày con đi nước ngoài học tiếp học vị tiến sĩ thì bà đã nghỉ hưu. Nhà giáp vệ đường, bà bán hàng khô nhặt nhạnh góp thêm với đồng lương hưu của ông. Và thêm một việc nữa là ngồi đếm lịch chờ ngày con về. Bà có đến sáu, bảy cô con gái nhưng với bà thằng con trai út độc nhất mới là quan trọng. Bà hy vọng ở nó. Nó về, nó lấy vợ rồi nó cho bà đứa cháu nội. Còn con gái là con nhà người…
Rồi cũng đến ngày nó về. Bà như trẻ ra, Căn nhà cấp 4 cũng được sửa sang tưởng như rộng ra để chứa thêm niềm vui. Được một thời gian, cậu con trai lấy vợ. Bà mừng rỡ “thế là mọi việc đã ổn cả”. Bà mong ngày bế cháu nội. Nhưng … nào ngờ lấy vợ xong một đoạn, cậu ta lặng lẽ thuê nhà nơi khác, ra ở riêng. Mẹ cậu ngơ ngác chẳng biết nói gì. Thế là hai ông bà già với một cô con gái quá lứa yếu đuối ở cùng, lại trở về cảnh xưa, như hồi cậu út đi học. Các cô con gái đã đi lấy chồng, thấy thế năng nổ thay nhau thăm bố mẹ già nhiều hơn…
Rồi cậu út cũng có con. Một thằng đích tôn. Bà lại một lần nữa mừng rỡ. Tuy vậy hằng tháng nó mới cho con về thăm bà một lần. Mỗi lần bà muốn ôm ấp cháu, nó lại cứ dạt ở góc xa lom lom nhìn bà, nó bảo bà “lạ lạ là…”. Nghe thế bà cười gượng, nụ cười như bông hoa héo… bà đành bảo bố nó phóng cho một chiếc ảnh to treo ở đầu giường để được coi như nó luôn ở bên bà…
Ngày bà ra đi, bất ngờ khi thu dọn đồ đạc thấy dưới gối có một bọc nhỏ: Gần bốn triệu đồng với mấy dòng chữ nguệch ngoạc: “Số tiền này bà để dành cho cu Tũn, cháu nội bà”.
Các con nhìn gói tiền đều trào nước mắt.-2000