Doduc
Cách đây chừng 30 năm, trong lúc vợ con đói vàng mắt,nên phải tính đường kiếm sống, tôi nghĩ ra việc làm bưu thiếp. Không ngờ hàng làm ra không bao giờ đủ bán, lúc ấy những mẫu bưu thiếp tôi tạo ra như cái máy in tiền. Bạn bè có người gợi ý tôi lập công ty nhưng tôi không ham, không cần nhiều tiền lắm, mà lập công ty đương đầu với thuế vụ công an và đủ thứ rắc rối khác để làm gì cho ốm người.
Cách đây dăm bảy năm, nghỉ hưu rồi đi núi chơi,thấy mùa rét các cháu rẻo cao thiếu thốn, thế là mang quà vặt đi tặng. Những tấm ảnh từ rẻo cao đưa lên Phây búc cũng động lòng trắc ẩn. có người tìm địa chỉ tôi đề nghị gửi tiền đến cho những thân phận nghèo , tôi nhận duy nhất hai trường hợp một là của cô Lưu Thủy Chung mãi bên Tiệp (Ít thôi, có 2 triệu, giờ mất liên lạc vì cô giận tôi đưa tin lên trang fb, cô chỉ muốn âm thầm , mà tôi thì muốn minh bạch), trường hợp nữa là của hai bà cháu qua đọc báo Tiền Phong bài “ chuyện cổ tích” đem đến 700 ngàn, tôi đã chuyển tận tay bà lão người Mèo ở Mộc Châu vào mùng ba tết năm 2012 cùng với một triệu của cô Chung, tất cả là triệu bảy. Chuyến ấy có bí thư Hồng Chương và Văn Thành Nhân biết.
Rất nhiều lời đề nghị gửi áo quần và quà cáp khác. Tôi có nhận hai trường hợp của Hoàng Tuyết Hạnh ở Tiệp, Đinh thị Châu Hương ở Sài Gòn là hai người bạn tôi rất quý trọng và tin tưởng. Và sau lần làm từ thiện tại Đồng Văn Hà Giang, làm nhà cho hại thằng em người Mèo nghèo khó năm 2013 về tôi bị đột quỵ , sức khỏe không cho phép bay lượn nên đã chấm dứt không nghĩ tới đi xa nữa, không nhận đồ rải quà nữa
Nhiều bạn bè có tấm lòng lắm, muốn tôi đứng ra vận động kiểu Phan Anh, tôi cũng biết nếu tôi vận động lập quỹ chắc sẽ nhiều người ủng hộ, tôi có nhiều bạn bè yêu quý tin tưởng mình vào việc làm từ thiện.
Nhưng tôi biết mình không đủ sức kham. Với lại thời buổi nhà nước còn chả ai tin huống hồ dân mạng bốc đồng.Mới làm thì được ủng hộ, sau đó là soi, làm mà sơ sẩy là ăn đất bốc cứt ngay kể cả người chẳng góp trinh nào cũng xông vào chửi góp và chửi ác là khác.
Tôi may mắn tuổi nhỏ làm việc nhỏ, không bị điều tiếng gì, kể cả vu vi đánh bóng…hihi
Tuổi tôi thân cư mệnh, mệnh vô chính diệu, tự làm tự sống thì tốt, nhưng lăn vào chỗ tranh đấu dễ bị vu vạ và an đòn hội chợ mà mình thì không thể chống đỡ, nên tôi quyết không ham hố. Tuổi trẻ đã không quá ham tiền, tuổi già cũng thấy không thể làm từ thiện mà chỉ gắng làm người tử tế/
Với lại quan điểm về từ thiện tôi cũng khác người lắm, Tôi không thể nuôi báo cô ai đó suốt ngày đi kêu oan khuất dù oan thật, riết rồi thành nghề quên mất rằng phải tìm nghề khác mà kiếm sống chứ đời này đâu có công bằng, phải biết tự cứu lấy mình chứ ai nuôi mình mãi. Qua vụ MD bên hoạt động cứu trợ, bên dân chủ chửi bới vạch tội tới số, rồi trong nhóm cũng phân hóa chửi nhau, rồi người từng ủng hộ cũng xông vào xỉa xói. Hòn bấc ném đi hòn chì ném lại, nó kinh khủng vô cùng. Với tôi, tin ai thì tôi đưa tiền còn không thì thôi, đưa nhầm cũng im, không đưa tiếp nữa chứ không be be lên chửi vì đã góp vài xu vào đấy thì chỉ nhục chính mình.Khẩu nghiệp nặng lắm, bạc lắm , gánh sao nổi! Với lại đồng tiền thời buổi này tiêu được bao nhiêu đâu
Tôi nghĩ MD như thằng bị trời đầy, chắc tiền kiếp có nợ gì rất lớn với đời nay phải trả nợ. Lăn lóc đầu hôm sớm mai, chạy đến đủ nơi xa gần trong khi nhà thì cũng chỉ đủ ăn mà luôn luôn quạnh vắng, lấy gì mà sống đi làm từ thiện nếu nhận mười đồng cúng hết cho những cái miệng chờ sung, dù họ oan ức. Có lần tôi cho rằng cách làm đó vô vọng và suýt nữa bị người trong nhóm chửi lại nhưng tôi hiểu quan điểm mỗi người khác nhau nên nín lặng. Tôi cho rằng MD thân làm tội đời, số kiếp bị đày đọa địa ngục trần gian, thôi thì ráng chịu.Tôi không trách và thương MD dù chẳng hiểu gì nhiều lắm về anh ấy. Tôi vẫn nghĩ từ thiện có năm bảy đường, nhưng cách nuôi báo cô là dở nhất. Câu chuyện là vậy, ai ngứa mắt cứ chửi và ném đá, tôi thân cô thế cô , sẽ không chống đỡ. Nhưng ai buông lời thô tục là tôi tiễn khách luôn đấy.
Làm từ thiện dễ mà khó vô cùng. Không khéo người làm từ thiện cũng DỄ thành dân oan! hi hi
26/11/2016