Doduc
Dăm bảy năm trước tôi đi núi đều. Những tấm ảnh tôi chụp ven đường cảnh các cháu thiếu quần áo vào mùa lạnh đánh thức cộng đồng mạng. Rồi những chuyến đi sau tôi mang quần áo cũ nhưng còn lành lặn cùng những gói quà bánh, gọi là chia sẻ chút tình cảm với những người dân trên núi. Năm nào cũng dăm chuyến đi và những món quà mọn. Thế rồi một hôm tôi dược nhắn qua mạng: chú ơi, chú có chút quần áo rét cho bầy trẻ, chú nhận giúp con mang cho các cháu được không? Đó là tin nhắn của Đinh thị Châu Hương, một fan trên mạng ở mãi tận Sài gòn. Tôi nói được, thế là ngay ngày hôm sau tôi nhận một kiện hàng to, mở ra toàn quần áo nỉ chống rét mới toanh đến dăm chục bộ, màu sắc tươi tắn, là hàng mới trong kho cho cỡ trẻ trên dưới mười tuổi. Phải hai chuyến đi tôi mới phát hết. Cũng chẳng vào sâu làng bản được mà chỉ là những đứa trẻ gặp trên đường. Phần lớn là rách rưới, thiếu thốn hiện ra mặt. Khi đem đồ đi phát, tôi nhờ bạn đường chụp ảnh rồi đưa lên fb để cho chính người gửi thấy đồ của mình cho đến tay đúng nơi cần giúp. Rồi bạn Lưu thủy Chung bên cộng hòa Cec ba lần xin tài khoản của tôi để gửi tiền giúp người nghèo. Mãi rồi mới đồng ý vì bạn tin mình không nỡ phụ.Rồi họa sĩ Hoàng Tuyết Hạnh có lần cũng bên Công hòa Cec cũng gửi trên ba triệu tiền hàng dăm bảy chục bộ quần áo trẻ em. Chị vợ anh Tuấn Trường từ Mĩ về thăm quê, ghé qua nhà dúi vào tay tôi tờ 100 đô, nói nhanh ” em có chừng này cho các cháu, anh đi núi thì mua quà”… Tôi không nhớ rõ đã bao nhiêu lần chuyển quà cho các cháu rẻo cao do các fen trên fb gửi . Sau đó còn có mấy trường hợp đề nghị gửi tiền nhưng tôi thấy mình không kham được nên chỉ nhận chút quà nhỏ như quần áo.Lúc ấy có bạn bảo tôi thành lập một nhóm đi làm từ thiện. Tôi tin rằng nếu đứng ra mở tài khoản chắc bạn bè trên mạng từ Âu châu đến châu Mĩ đều sẵn lòng đặt niềm tin vào mình, chưa kể trong nước còn nhiều hơn nữa. Nhưng quả tình đó là việc khó đối với tôi cộng với thời gian và sức khỏe tuổi tác , nên không dám vượt quá ngưỡng những chuyến đi lẻ.
Mấy hôm nay bão lụt miền Trung, dân tình ngoi ngóp trong nước lũ, MC Phan Anh đài truyền hình đã lên tiếng ủng hộ 500 triệu và phát động với cộng đồng, mở tài khoản cứu trợ , chỉ hai ngày Đã được hơn 10 tỉ trong tài khoản được thông báo cụ thể để lên kế hoạch cứu nguy cho dân lũ lụt… Nghe tin kết quả ấy mà thấy ù cả tai, hoa cả mắt, có khác gì núi Thái sơn trước mặt, sức mạnh của niềm tin trong cộng đồng
Chính phủ cũng phát động quyên góp… Cả nước đã hướng về miền Trung!
Tôi ốm nằm một chỗ, đọc tin mà lòng nao nao. Những hình ảnh dân chạy lũ, trèo nóc nhà, những hình ảnh gà chết người trôi khiến rơi nước mắt mà mình giờ không làm được gì giúp người vùng lũ mà buồn day dứt.
Nhớ đến kết quả bước đầu của MC Phan Anh, lại nhớ đến những năm trước tôi đi làm từ thiện nhỏ lẻ ở miền núi mà cộng đồng mạng, các bạn đều dõi theo nhắn nhủ sắn sàng ủng hộ nhưng tôi không dám nhận hết, mới thấy lòng người chụm lại mạnh mẽ thế nào khi có được một niềm tin. Đúng là chỉ sợ thiếu niềm tin chứ không sợ thiếu lòng người. Khi người ta tin đồng tiền trợ giúp chắc chắn đến được tay người hoạn nạn thì mọi người không tiếc sự chia sẻ. Trở về với người dân những ngày gian nan thiên tai mới thấy niềm tin là cái vững chắc nhất nếu muốn giữ lấy trái tim người.18/10/2016