Doduc
Lâu nay tôi hay nghĩ về việc người trung quốc cướp Hoàng Sa của ta rồi phá bãi san hô bồi đắp thành các đảo. Rồi tiếp đến là đường chín đoạn cướp 80% biển Đông…Thế giới lên án về sự ngạo ngược, họ cũng không từ. Nhiều kết luận cho rằng rằng mục đích cướp biển đảo của Việt Nam vì kinh tế, chiếm giữ cái giàu có từ lòng biển khơi…..
Những ý kiến đó không sai, nhưng đó chỉ là cái ngọn, cái vỏ ngoài.
Tôi đọc sách Trung Hoa, có truyện Ngu công rời núi. Hai ngọn gọn Thái Hàng và Vương Ốc sừng sững chắn trước nhà vướng tầm nhìn, Ngu công cho đào phá, có người chê ông dở hơi, làm bao giờ xong. Nhưng ông bảo: đời tôi chưa xong thì đời con đời cháu chắt chút chít chiu sẽ nối nhau làm là phải xong. Câu chuyện cho một triết lý rất hay về ý chí kiên định của con người. Rằng núi thì nguyên đấy nhưng con người thì sinh sôi bất diệt sẽ làm được hết mọi việc mong muốn nếu vững lòng chuyển núi.
Những ví dụ về sự kiên trì kiên định trong sách Trung hoa thì nhiều vô kể, rất sâu sắc và có sự nhắc nhở con người rất lớn.
Khác với sự kiên trì, Trung Quốc hôm nay mắc bệnh Ngạo mạn và Ngộ nhận quá nặng. Nếu họ Đặng nhắc đàn em “ém mình chờ thời”, thì cách “ trỗi dậy trong hòa bình” của họ Tập lại như Cao biền dậy non. Khó tránh khỏi sự sụp đổ nay mai. Mà nó tự đổ gập trong lòng nó.
Tôi đoan chắc rằng khi bồi đắp biển ăn cướp, họ Tập muốn nhằm một mục tiêu lớn hơn, ông ta muốn nói với thê giới và nhất là với Mỹ rằng với người Trung quốc không gì là không thể.. Nếu người Trung Quốc muốn, là người Trung quốc sẽ làm được.
Đúng thế thật, phải có khối lượng tiền như núi và công nghệ cao như núi và ý chí thép để bồi đắp xây dựng giữa biển khơi hàng triệu mét vuông đất, làm đường san bay, xây nhà nhiều tầng, không phải ai cũng có tiềm lực và có gan làm nổi. Với người Mĩ cũng là mạo hiểm.
Có nhẽ việc san lấp và bồi đắp biển đảo Hoàng Sa là bữa tiệc tinh thần lớn nhất trên bàn tiệc “giấc mơ Trung hoa” của họ Tập. Họ Tập mưốn qua việc này nói với thế giới rằng : Tôi đáng lãnh đạo thế giới chưa !
Không biết số tiền dành cho việc bồi đắp ngoài biển bao nhiêu, chưa kể tiền bảo trì cho nó hoạt động nữa… Nhưng để móc vào ruột biển hoàn vốn chắc cũng phải vài chục năm, kể cả khi họ Tập mục xương vẫn chưa thể thu xong được.
Cái truyền thống lì lợm cố hữu, cô đơn của người Trung Hoa đã biến họ thành những kẻ hoang tưởng vĩ đại nhất của loài người mà Tập Cận Bình là một đại diện rất quái vật. Kể từ nay đến khi ông ta chết, không biết sẽ còn gây ra thêm bao nhiêu tai ương cho đồng chí của mình và các láng giềng nữa. Nhưng quyết ông ta không thế là một vĩ nhân để thế giới ngưỡng mộ, mà chỉ là quái vật mang hình người, khiến cả thế giới lo ngại và ghê tởm.
Việt Nam có vấn nạn tham những làm mục nát đất nước, rỗng rách ngân khố. Họ Tập dùng máu và mồ hôi người Trung Hoa, trong đó có thế giới tiếp sức bằng nhưng hợp tác kinh tế béo bở vị kỉ, nuôi quái vật họ Tập lớn lên, và chúng phát cuồng với 30 năm tăng trưởng. Nhưng sự sụp đổ thì sẽ bất ngờ và nhanh chóng, làm cho Trung Hoa trở về thời Liệt quốc. Họ sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ cho mà xem.. Thời ấy chắc chắn sẽ đến vì máu điên trong người Trung Ho rất lớn, đang bùng phát cơn rồ sẽ thiêu đốt họ. Cơn rồ và cơn dại của họ mới chỉ bắt đầu!
Viết vào quốc khánh Mỹ- 4/7/ 2015
2 comments for “Cơn dại mới bắt đầu”