Cà phê sáng

DODUC
Quán cà phê cuối đường Lac Long Quân. Bàn1, ba người.
Gã đàn ông đẹp mã. Tuổi trạc ngũ tuần, tóc pha sương, hơi nặng cân, phong thái bệ vệ , áo len cổ thìa, sơmi trắng thắt cà vạt đỏ, chân dận giày Ý đen nhẫy. Con nguời trong vẻ phong lưu mã thượng đó bỗng nhiên làm cả quán giật thót mình vì cái giọng gã vừa to vừa hung hăng, tay trái mổ liên hồi về phía trước như đang nói với người đối diện, xả phanh quát vào di động : “đ.m, mày lên sàn bán gấp cho tao, hụt bao nhiêu thì mày bù vào, giá đang xuống, để một ngày mất một ngày. Đm, năm chục triệu có ít đâu… Đm, tao đéo nghe giải thích, giấy viết tay của mày tao còn giữ đây, phần hụt đi thì mày bù cho tao sau…Đm, kinh doanh thì trông vào lãi, mất đồng nào chết đồng ấy, đéo khác được…Đmẹ tiền của tao có phải rác đâu . liệu hồn con ạ. Tao chỉ nói thế thôi, mày liệu đấy…” Kết thúc với giọng đe dọa, gã cúp máy, mặt hầm hầm như vừa chơi xong keo vật.
Người thứ hai là một phụ nữ có khuôn mặt đá cuội, người nhỏ, béo, nhưng động thái thì nhanh nhẹn dứt khoát. Chị ta ngồi im phắc, vẻ cằng cằng cùng căng thẳng với gã đàn ông đang hung hăng. Sau khi gã đàn ông cúp máy thì đến lượt người phụ nữ đạp máy khâu năm con bướm. Miệng nói tay chị xê dịch cốc chén li liên hồi như người đang chơi cờ vây. Cái miệng nhỏ xíu như mỏ chim lại cũng oang oang như gã đàn ông, coi xung quanh chẳng là cái đinh gì… Nội dung là chuyện đô xuống giá vàng lên ngôi, đồng Việt Nam mất giá, xào nấu thế nào lúc này để kiếm lợi nhiều nhất. Gã đàn ông mắt vẫn vằn tia máu chăm chú nghe chẳng biết để học kinh nghiệm hay là cùng chia sẻ, nhưng trong đầu gã hình như vẫn luẩn quẩn con số năm mươi.
Người thứ ba chắc là cọc rêu bám theo. Hết lia mắt sang gã đàn ông lại quay sang nhìn người phụ nữ với vẻ mặt vô hồn chịu trận.
Ngồi bàn bên cách gã ba bàn mà thấy choáng óc. Mấy vị khách khác lắc đầu bước nhanh ra khỏi quán. Tôi cũng mất hứng đứng dậy dù vẫn còn muốn ngồi thêm chút nữa. Vị cà phê sáng bỗng trở nên đắng ngắt.
Về đến cổng thấy hai vợ chồng anh hàng xóm đang đánh vật với chiếc xe trộn bê tông không chịu nổ máy. Dù buổi sáng trời còn se lạnh nhưng cả hai mồ hôi nhễ nhại. Họ lặng lẽ sửa xe, không nghe thấy lời than vãn nào.
Hình như chỗ nào khó kiếm tiền thì ở đó không mấy có tiếng ồn!
11/12/2009