Cà phê Hà Nội

Doduc
1-Cà phê sáng, mỗi người mỗi cách
Chú em tôi, vừa lăn xuống giường , chưa kịp rửa mặt đã lục gói cà phê tan , đổ nước sôi khoắng ngậu, rồi nhâm nhi lúc còn trong cơn ngái ngủ. Chú không thích cà phê quán.

2-Quán cà phê đầu ngõ nhà tôi ở cạnh một hàng phở.
Sáng sáng, quán thức sau quán phở. Cà phê ngon, người đến quán cũng mỗi người một vẻ.
Những nhóm đi đông ba bốn người sau khi ăn phở xong, thường chọn quán như là nơi để tiếp nối câu chuyện chứ không phải thưởng thức cà phê.
Gọi cà phê xong, họ thường kêu thêm ấm trà Thái. Chuyện nhiều hơn uống, câu chuyện thường át mùi cà phê. Khi họ đứng dậy ít thấy li nào cạn sạch. Cà phê chỉ là cái cớ để ngồi với nhau lâu hơn.
Lại có người uống cà phê như uống thuốc. Cầm li cà phê chỉ ngửa cổ hai lần ực là cạn ráo. Rồi đứng lên đi như ma đuổi.
Có người đến quán lặng lẽ giở xấp báo ra đọc, đợi bồi bàn đến mới phát yêu cầu, rồi lại cắm cúi vào tờ báo như không có chuyện gì xảy ra. Mang cà phê ra lúc nào cũng được.
Có cô vừa vào quán đã lục cả đống giấy tờ đem theo rãi ra bàn lấy bút đánh dấu lia lịa, rồi cắm cúi ghi chép, mặc li cà phê bốc khói. Thi thoảng mới thấy làm một tợp, rồi nhóp nhép ăn không cần để ý đến xung quanh.
Cà phê Hà Nội bây giờ là thế, ăn đủ kiểu, uống đủ kiểu, chẳng ai giống ai.

3- Vẫn quán trên.
Sáng sáng cứ vào 9 giờ, có một ông đầu húi cua khoác măng tô dạ đen, bước vào quán đúng như chiệc đồng hồ Thụy Sĩ. Tóc ông đã điểm bạc, ria mép lam nham, có khuôn mặt sương gió. Nhiều lần gặp ông nhưng chưa từng nghe thấy giọng. Con bé chạy bàn đã thuộc tính nết ông thích loại cà phê nào rồi. Còn ông thì ngồi đó đôi lúc chân lại rung tít như người mắc chứng Pakison. Lặng lẽ nhồi thuốc vào tẩu, mắt đăm chiêu nhìn vào hư không, với ông như đang chẳng có ai trong quán. Thỉnh thảng mới thấy ông cầm tách cà cà phê bốc khói đưa lên miệng. Rồi thấy hàng ria mép rưng rung, Ông tóp tép môi thưởng thức vị cà phê theo kiểu đứa bé ăn bột. Ông ta ngồi đó với thời gian vô biên, vô định, như con người đã tách khỏi thời cuộc của người âm.

4-Cà phê Hà Nội có từ bao giờ, chưa thấy có ai nghiên cứu. Những năm xa xưa cà phê Lâm Toét đường Nguyễn Hữu Huân tụ hội nhiều họa sĩ và trí thức Hà Nội, rồi cà phê Hói, cà phê Chồn cũng thành danh. Đầu phố Lê Văn Hưu cắt đường phố Huế cà phê rang xay cung cấp cho Hà Nội thơm ngát cả dọc phố suốt hai mươi bốn giờ, bây giờ vẫn thế

Hà Nội không thiếu cà phê bình dân vỉa hè… Cà phê Hà Nội giờ đây nhiều như quán phở, nhưng cũng nhiều người chỉ đến những quán quen ngồi một mình hoặc cùng hai ba bạn. Người Hà Nội uống cà phê thường lặng lẽ, chuyện trò nhát gừng. Những quán cà phê ồn ào là người ta mượn quán để bù khú chứ không phải thưởng thức cà phê.
Bách nhân bách tính. quán cà phê bây giờ nhiều lên nhưng hương vị cà phê cũng đang đang nhạt dần trong thế giới xô bồ.
20/1/2010

  1 comment for “Cà phê Hà Nội

Comments are closed.