doduc
Tôi quen em vào tháng ba năm ấy, dưới gốc gạo già. Tháng ba dưới nắng xuân trong vắt, hoa gạo nở bung như đàn dơi lửa, cháy đỏ cả cành kéo em về với tuổi thơ trên đất Hoa Lư. Nơi ấy chị em em hay chơi dưới tán gạo phía đầu làng dưới chân núi đá. Em cứ ngóng chờ đàn chim sáo kéo về sà xuống cành gạo cao chót vót kia nghiêng ngó rỉa mổ. Những bông gạo nở mãn kỳ rụng xuống. Em nhặt bông gạo rụng xếp vòng rồi chị em cùng mải mê chơi với sắc đỏ rực rỡ cho đến khi nghe tiếng mẹ gọi về. Lứa tuổi em không giàu có đồ chơi như thời nay, nhưng vẫn tìm được cái để chơi vậy nên bông gạo dù chỉ là thứ rơi rụng cũng trở thành kỷ niệm chứa đầy hồn quê.
Bông gạo nhặt trong lần gặp gỡ ấy em đã giữ cho đến khi thâm hết cánh. Chờ sắc đỏ cuối cùng ở chân cánh hoa phai hết, em đem hoa chôn ở góc vườn rau cạnh nhà ăn cơ quan rồi lại lặng lẽ chờ mùa hoa gạo năm sau.
Số phận đã gắn bó chúng tôi lại. Nhưng thời buổi chiến tranh mỗi lần sơ tán là lại một lần vào sâu trong núi . Có những năm xuân đến, nhớ mùa hoa gạo, chúng tôi lại cùng nhau nhìn về phía Đồng Bẩm núi Voi nơi gốc gạo già đứng cô đơn bên đường. Lại cùng nghĩ hết chiến tranh nhất định sẽ tìm về nơi ấy vào đúng mùa hoa gạo để nhớ lại những gì đã qua.
Rồi chiến tranh cũng qua đi, chúng tôi cùng trở về thành phố sửa sang lại căn hộ tập thể chật chội, làm việc, nuôi con, lo cho chúng ăn học, lo tìm việc làm thêm để áo quần con được lành lặn. Hóa ra trong chiến tranh gian khổ con người ta lại dễ mơ mộng. Sau mười mấy năm trơi rời nơi sơ tán mà nào đã có một lần chúng tôi trở về được dưới gốc gạo năm xưa dù chỉ cách nơi ở của chúng tôi có sáu bảy cây số. Thế đấy, hòa bình có cái vướng bận của hòa bình, công việc cứ như dòng nước vô tư chảy, tôi như cái máy đã đóng sập cầu dao điện, cứ thế mà sầm sập chạy. Đến lúc ngẩng mặt lên nhìn nhau mái đầu điểm bạc mới biết là mình đã già. Công việc và thời gian đã hùa nhau vắt kiệt sức lực và cảm xúc sống.
Đến lúc em lâm trọng bệnh, chúng tôi mới lại ngồi bên nhau lắng nhớ về năm tháng đã qua, nhớ gốc gạo già cô đơn ngái ngủ quanh năm, chỉ đến tháng ba mới thức giấc sáng đỏ một vùng trời. Nhớ về gốc gạo tuổi thơ bên ghềnh đá đất Hoa Lư, từ ngày đi xa chưa lần trở lại, mà giờ đây thì không còn cơ hội nữa… Dù mệt mỏi em vẫn cố mỉm cười mơ hồ nói về sắc hoa về mùa xuân, về một không gian vĩnh cửu.
Em ra đi vào cuối mùa hoa gạo, khi cánh hoa cuối cùng trút hết sắc đỏ lặng lẽ trở về lòng đất . Tôi ngơ ngác nhìn trời xanh vô định mà lòng bâng khuâng nhớ bông hoa gạo năm xưa, chúng đang bập bùng cháy lên. Nhật Tân, 22. 08.03