Doduc
1- Cái ông lão người nhỏ thó tuổi ngoài bẩy mươi mà nhanh nhẹn như thanh niên ấy hóa ra trùng tên với tôi. Sáu bảy năm đi tập buổi sáng cùng nhau bây giờ tôi mới biết tên ông.
Cũng chỉ tại khi trò chuyên với ông thế nào quay sang chuyện con ốc tôi mới đùa: Quái gì, cùng là hàng ốc luộc cả mà có đến ba bốn cái tên nào quán ông già, quán ông già xịn, quán ông già thứ thiệt, quán ông già chính hiệu. Chẳng khác gì phép biến hóa của Tôn ngộ không.
Rồi tôi kể, lần tôi cùng đám bạn rủ nhau ăn ốc hồ Tây trông cả dãy quán ở con đường ép sát ven hồ này. chẳng biết chọn quán là thật, cuối cùng chọn cái quán có tên ngắn nhất với lí luận, chắc các tên sau bắt chước thêm cái chuôi cho dài ra thôi…
Ông ấy cười, chú luận giỏi, đúng là thế. Đó là cái quán đầu tiên do tôi mở.
2- Thì ra khởi lập cái quán chính là ông. Vốn dân lái xe chiến trường rồi về hưu chẳng có việc gì làm, được một người quen giới thiệu ông đến hợp đồng trông đất. Sẵn chỗ ở cuối con đường đầy các nhà hàng hải sản, ông nghĩ mở cái quán nhỏ bán thứ rẻ tiền tranh thủ nhặt đồng tiền nhỏ của khách nghèo. Ông treo biển viết phấn lên tấm mảnh ván: “ Quán ông già”. Ông mua ốc hương, ốc nứa, ốc vặn xử lí kĩ càng, đem luộc ướp lá chanh. Nước chấm gừng tỏi ông pha thì quá bợm. Nào ngờ từ lúc ngày bán hai ba cân đến lúc ngày bán cả tạ ốc thời gian chỉ có sáu tháng. Không ngờ buôn thất nghiệp lãi quan viên. Tiền làm công cả tháng không bằng ông thu tiền lãi từ bán ốc luộc trong một ngày. Ông tích lũy được cục tiền to mua nổi miếng đất trong làng, cạnh nơi làm thuê..
Ông về quê thuê thêm mấy đứa giúp việc, mua sắm thêm bàn ghế. Ngày nào cũng vậy, buổi chiều khách ngồi ăn choán cả con đường cụt mà nhiều vẫn còn thiếu chỗ.
3- Việc ngửi mùi tiền có lẽ là thứ dân Nam ta thính nhất. Khi hai ba nhà bên liếc sang thấy bán ốc luộc mới là thời thượng, họ cấp tốc dẹp đặc sản quay sang bán ốc luộc. thì Cũng lúc đó chủ đất đến gặp ông đặt vấn đề bỏ vốn mở rộng quán, cùng hợp tác. Là người làm thuê, được thế là danh giá chán, ông vui vẻ nhận lời.
Tuy có hai ba quán cạnh tranh nhưng quán ông vẫn luôn chật ứ vì quán ông già đã âm thầm thành thương hiệu. Làm chung chia lợi tức ông thu vẫn tươm. Được một năm khi chủ đất nắm bắt được kĩ thuật chế món ốc, từ cách luộc sao cho con ốc chín mà vẫn giòn, không đứt ruột , đến pha nước chấm sao cho vừa miệng thì cũng là lúc chủ đất cắt hợp đồng cho ông ra đường.
Chủ quán thu luôn thương hiệu.
Mấy quán ốc ấy nay vẫn đứng song hàng. Các chủ quán đều trẻ măng nhưng quán nào cũng tự nhân là ông già. Còn ông già thật người khai sáng ra cái thương hiệu bây sáng sáng vẫn cùng tôi đi tập, một hai ba thở hít. Người ăn quán không ai biết cái ông lão buổi sang lững thững qua đường lại là cha đẻ của những “quán ông già”.
6/4/2011
1 comment for “Quán ông già”